Một diễn biến mà tấc cả các khán giả theo dõi cuộc thi đều phải bất ngờ vì Nhật như một làn gió chạy qua ko hơn ko kém .
Khi tấc cả mọi người đều con đang ngỡ ngàng vì những gì xảy ra thì cũng là lúc ban giám khảo trao giải thưởng ,khi người dẫn chương trình kêu tên người đứng thứ nhất nên ghi danh ,Lan bỏ đi.
Trên khán đài Lam và Phương nhìn nhau vì họ biết quá rõ tính cách của Lan là ko muốn làm những gì mà mình muốn ,có thể nói đây là dạng thờ ơ cũng đc ,trong đầu 2 người đều chung hành động là bước ra ghế ngồi đi xuống chỗ của Lan .
Đến xuống chỗ Lan đang định cùng Lan rời đi vì họ cũng ko có hứng thú ở đây nếu ko vì có Lan thi thì có lẽ là họ ko xuất hiện ở đây mà là đang chuẩn bị kế hoạch để đối phó với mọi tình huống mà tụi nó chắc chắc phải trải qua do những con người nguy hiểm kia bày ra và nếu tụi nó ko chuẩn bị tinh thần trước thì có lẽ tụi nó là người thua cuộc đồng nghĩ với việc tụi nó sẽ mất đi mẹ của mình .
Nghĩ đến đó tụi nó ngước nhìn lên chỗ mẹ mình đang ngồi và cũng lúc đó Lan phát hiện ra ánh mắt hiểm độc của hiệu trưởng lóe ra nhìn mẹ của Phương .
Nhìn dấu hiệu đó thằng ngu nhất cũng biết bà hồ ly tinh đó sẽ ko tha cho mẹ của Phương rồi ,huống chi là Lan người thông minh đc ví như 1 thiên tài của Nhật Bản lẽ nào lại có thể bỏ qua ,và trong đầu Lan bắt đầu nghĩ đến cách đối phó với tình huống sắp tới vì Lan chắc rằng sau việc diễn ra tối hôm qua người của bà ta đã bị mình xử lý thì ít nhất là 2 tuần mới khỏe ,mà bà ta chuẩn bị người khác thì cũng chờ diệp thuận lời thì bà ta mới ra tay .
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì nghe thấy 1 tiếng nói :
-Hình như năm nay trường chúng ta tổ chức cắm trại ở trong rừng đó các cậu .
-Ừm ,hình như là do hiệu trưởng nêu ý kiến đó vui quá .
Và nhóm người đó bỏ đi .
Sau khi tụi nó bỏ đi gần như là sắp ra khỏi hội trường cuộc thi ,thì tiếng nói của Minh Khai vang nên :
-Cậu đợi đó lần sau tôi sẽ ko thua cậu đâu .
Cùng lúc đó tiếng của Lâm vang nên :
-Thua cuộc thì mãi mãi là kẻ thua cuộc thôi .
Trâm lúc này cũng nói :
-Đúng vậy đã thua rồi thì sẽ luôn là người thua cuộc thôi .
Nghe thấy vậy Minh Khai tức giận nhào đến định đánh Lan ,nhưng nhanh chân hơn Lan đã lé sang một bên bằng 1 thế võ nhu đạo ,nhưng rất tiếc trong đám người đó ko ai nhận ra cả và họ đều cho đó là 1 cái lé tránh bình thường .Đương nhiên cả Lam và Phương đều ko nhận ra vì họ cho rằng Lan chỉ có học karate với bọn nó thôi .
Thấy vậy Lam tiến nên vì nguyên tắc của cả nhóm nếu ai trong nhóm bị đánh thì người trong nhóm sẽ ko bỏ qua ,Lam nói :
-Anh có cần phải như vậy ko ,thích là đánh người vậy à .
Minh Khai tức giận nói :
-Lần sau hãy cẩn thận các cậu ko may mắn như lần này đâu .
Nói xong bỏ đi .
Đối với lời đe dọa đó bọn nó ko lấy làm lo lắng ,thì Trâm nên tiếng :
-Các anh nên cẩn thận anh Minh Khai đó ,gia đình của anh đó ko dẽ đối phó đâu .
Còn bọn hắn thì nói :
-Các cậu chuẩn bị quan tài đi là vừa đụng chúng Minh Khai thì ko yên đâu .
Nghe vậy tụi nó làm 1 hành động làm lơ ,trong khi đó thì Lam nên tiếng :
-Vậy anh ta là ai ,mà tụi này phải sợ vậy /
Huy nghe vậy thì nói :
-Tốt nhất các cậu nên tránh đi ko tốt đâu .
Càng nghe càng kích thích tờ mò khiến cho Lam lại hỏi tiếp :
-Vậy theo cậu Anh ta sẽ làm gì ,mà coi bộ gia đình anh ta cũng ko vừa nhỉ ?
Nghe vậy lúc này Quân mới nên tiếng :
-Bộ các cậu ở Việt Nam mà ko biết đến Nhà họ Vương sao ?
Giật mình khi nghe thấy vậy vì thật ra tụi nó đâu có ở Việt Nam ,mà kể cả Phương nữa từ nhỏ tụi nó đã học ở Mỹ rồi nên đâu có biết gì về VN đó cũng là 1 trong những nguyên nhân mà bọn nó ko biết 1 số thứ kể cả nhà họ Vương ,nhưng nghe đến điều này tự dưng Lan lúc này thốt nên :
-Nhà họ Vương có phải nhà của hotgilr Mỹ Thư ko nhỉ ,nghe nói nhà đó giàu đứng thứ 2 ở VN này ,ko lẽ Minh Khai là người của gia tộc họ Vương .
Nghe vậy trong sự ngạc nhiên của Lam và Phương thì Trâm nên tiếng :
-Đúng vậy đó anh Nhật ,nhưng gia đình của Minh Khai thì ko đơn giản đâu các anh hãy cẩn thận đó .
Càng nghe bọn nó càng biết gia tộc họ Vương đó ko đơn giản ,nhưng ko 1 ai thấy ánh mắt lóe nên 1 tia lạnh lùng mà phải nói là máu lạnh xuất hiện ở đôi ngươi vốn lạnh lùng nhưng ấm áp kia của Lan cả
.Trong lòng Lan lúc này là cả một giong bão đang hiện hình cũng câu hỏi :Gia đình họ Vương có phải là người mà mẹ mình nhắc đến ko nhỉ ?Và câu hỏi đó đương nhiên là chưa có câu trả lời rồi nhưng chắc chắn 1 điều nếu là đúng thì Lan sẽ làm gì đây :đó là những gì đang diễn ra trong đầu Lan lúc này .
Phương lúc này mới nên tiếng cốt để tìm hiểu thêm :
-Vậy nhà họ Vương có thể làm gì chúng tôi nào ?
Nghe thấy vậy Lâm nên tiếng :
-Họ có thể giết các cậu đó _một câu như giỡn nhưng cũng rất thật .
Phương nghe xong nói :
-Vậy hả tụi này sẽ chờ .
Tức giận Lâm nên tiếng :
-Cậu cho là tôi dỗi hơi hay sao mà căn dặn cậu vạy hả ?
Phương nhún nhún vai ko nói .Hành động đó làm cho Lâm tức giận .
Cùng lúc đó điện thoại của Lan rung nên ,nghe thấy vậy Lan biết là có công việc nên nói :
-Các cậu về phòng đi ,tớ có việc chút nữa gặp nhau ở phòng ăn nhá .
Nói xong Lan đã biến mất dạng .
Sau khi rời đi ,Lan ung dung bước đi lên phòng y tế vừa đi vừa nghĩ :
”-Quái lạ chị Misaki -chan gọi mình có việc gì ta ,hôm qua mình đã làm xong hết việc rồi ”
Sau đó Lan ngáp dài nghĩ :”mà sao hôm nay lại buồn ngủ như thế này nhỉ .Chúc nữa vào phòng y tế ngủ một chút mới dc.”
Nhưng bổng suy nghĩ của Lan xuất hiện những gì mà bọn hắn nói về Minh Khai lại khiến cho Lan suy nghĩ phải điều tra 1 chút về gia tộc họ Vương mới đc .
Lan vừa đi vừa suy nghĩ mà ko biết sao mình đã đứng trước cửa phòng y tế .
Lan lịch sự gõ cửa :
-Cốc ..cốc …
Gõ 3 lần nhưng bên trong ko có 1 tiếng động ,điều đó làm cho Lan ngạc nhiên và ko suy nghĩ gì nữa Lan từ động mở cánh cửa ra và bước vào .
Và đập vào mắt Lan là hình ảnh chị Misaki của mình đang đứng bên cạnh cửa sổ giống như hồn chị ấy đã rời khỏi xác đó là cảm nhận của Lan khi nhìn thấy .
Tiến lại đứng bên cạnh Lan nhìn theo ánh mắt của chị họ mình và thấy chị mình đang hướng ánh mắt ra xa ,Lan chán nản nên tiếng khi ko biết chị họ mình đang để hồn ở đâu nên nói :
-Chị kêu em nên mà ko nói gì sao ?
Nhưng lời đó ko có tác dụng kéo suy nghĩ của Misaki ,vì lúc này Lan thấy chị họ mình vẫn ko nhúc nhích gì cả .
Lắc đầu Lan lúc này mới lay người chị họ mình cùng tiếng hét bên tai :
-Chị Misaki ,chị bị sao vậy hả ?
Và tiếng hét đó đã có tác dụng khi Misaki khi Lan thấy chị họ mình nhìn mình và nói :
-Ủa em nên sao ko gõ cửa vậy .
Lan nghe vậy sờ đầu chị họ mình và nói :
-Ko nóng xem ra chị ko bị bệnh nhỉ .
Nghe cô em họ nói Misaki nên tiếng :
-Ê bộ em trù chị bị bệnh hả ?
Lan nhún nhún vai đùa đùa nói ;
-Vậy hả ,em gõ cửa gần hết sức đến nơi nhưng ai kia cứ đứng bên cửa sỗ ngắm trời đến khi hỏi người đó cũng ko trả lời nếu là chị, chị nghĩ sao /
Misaki nghe vậy ko biết là nói đến mình nên nói :
-Ủa, chuyện đó thì có liên quan gì đến câu hỏi của chị .
Lúc này thì Lan thật sự bó tay với chị họ mình và nói :
-em đang nói chị đó ,mà chị có việc gì vậy _nhìn chị họ mình với ánh mắt nghi ngờ .
Và trong đầu Lan bắt đầu suy nghĩ :Nghi thật đó ko biết chị đang gặp vấn đề rắc rối gì đây ta từ ngày chị sang Việt Nam mình thấy chị ấy như thay đổi hoàn toàn ko giống với tính cách vui vẻ trước kia nữa .
Ánh mắt đó khiến cho Misaki trong lòng hơi chút dao động và Misaki đàng phải tìm cớ lảng tránh sang vấn đề khác :
-À lúc này em gọi tên thực của chị đó ,may mà ko có ai từ giờ hãy gọi chị là Ngọc nha .
Lan nghe vậy thu ánh mắt lại vì Lan biết chị mình đã ko muốn nói thì tốt nhất đừng hỏi nhưng Lan vẫn nói :
-Nếu chị có vấn đề gì hãy nói với em dù sao trong gia tộc chỉ có chị và em là con gái đó ._ánh mắt của Lan nhìn chị mình ôn nhu .
Thấy ánh mắt đó Misaki biết em họ mình thật sự quan tâm đến mình vì nó ít khi lộ ánh mắt ôn nhu đó ,chính vì vậy Misaki nhìn Lan gật đầu nói :
-Ừm ,một lúc nào đó khi chị bình ổn lại chị sẽ nói với em .
Ánh mắt của Lan trước khi nhìn ra ngoài cửa đã vô tình thấy trong ánh mắt của chị họ mình 1 chút ưu tư giống như là người đang có tâm sự nhưng Lan tôn trọng suy nghĩ của chị họ mình và Lan tin 1 ngày nào đó chị họ mình sẽ nói cho mình biết thôi .
Sau đó Lan làm như ko chú ý đến vấn đề đó nữa hỏi giọng nghiêm túc ;
-Chị gọi em nên đây có vấn đề gì ko vậy ?
Nghe cô em họ mình ko có hỏi tiếp mỉm cười Misaki nói :
-Tập đoàn họ Mai mời chúng ta tối nay gặp mặt đó ,em có đi ko ?
Giật mình khi nghe chị họ nhắc đến nhà họ Mai thì ko ai khác đó là nhà của Phương rồi, thế là Lan lắc đầu nói :
-Ko đc chị hãy cử người của chúng ta đi thôi ,em mà đi thì sẽ lộ là cái chắc .
Nghe cô em họ nói vậy Misaki nói ;
-Vậy là nói người khác đi chứ gì đc thôi ,nhưng em có thể nói nguyên nhân cho chị biết đc ko .
Lan nói :
-Vì đó là gia đình bạn em ,với lại bàn về vấn đề hợp tác khách sạn em ko có hứng thú ,chị cũng hiểu em mà .
Biết Lan ko có hứng thú với việc này vì xưa nay trừ bỏ những buổi tiệc thật sự quan trọng thì mới thấy mặt đc Lan ở đó thôi .
Gật đầu Misaki nói thêm :
-Vậy thì thôi chị sẽ sắp xếp .
Lan nghe vậy thở phào nói :
-Ko có việc gì thì em đi đây ,sáng giờ chưa có gì bỏ bụng cả ,chị đói ko em xuống căn tin mua nên cho ,dù sao giờ này chị vẫn phải làm mà .
Misaki nghe em họ nói mỉm cười lắc đầu :
-Thôi chúc nữa chị xuống ăn sau cũng đc .
Đang định rời khỏi phòng chợt Lan nhớ đến mục đích ban đầu mình nên đây ,nên quay lại hỏi chị họ mình :
-Chị có thể cho em sử dụng máy tính 1 chút ko ?
Thắc mắc khi nghe Sakura nói nhưng Misaki vẫn gật đầu và nói :
-Ở kia nè ,mà em có vấn đề gì cần sử dụng nó vậy ?
Lan nói khi nghe vậy :
-Chỉ là xem 1 chút thông tin cần thiết ấy mà chị họ .
Sau khi đã hoàn tất những gì mình cần phải làm Lan từ từ đứng dậy và nhìn xung quanh và nhỉ :công nhận nơi đây ít người đến thật lần sau mà bàn công việc ở đây là hết biết .
Nghĩ xong Lan đến bên bàn chị họ mình và nói :
-Em đi đây ,mà chị có đi ăn ko đi cùng em luôn .
Nghe vậy Misaki vui vẻ quay lại nói :
-Thôi chị ăn sau ,chị phải hoàn tất những thủ tục vào trường và sắp xếp lại phòng y tế đã .
Lan nghe xong nói :
-Vậy bye chị .
Misaki mỉm cười nhìn theo trước khi Lan đóng cửa Misaki nói ;
-Chút em ăn ngon miệng .
Bước vào căn tin Lan nhìn xuông quanh và thầm nghĩ ;sao mình cảm giác ai cũng nhìn mình vậy ta ,nhưng khi Lan quay lại nhìn thì ko có gì .Lắc đầu cho là mình suy nghĩ nhiều .
Sau đó Lan nhìn xung quanh như tìm kiếm .
Bỗng có tiếng hét :
-Nhật ,ở đây nè .
Nhìn theo giọng nói đó Lan nhìn thấy Lam ,Phương đang ngồi cách chỗ mình đứng ko xa ,Lan ung dung bước lại nhưng lại thấy như ai đó đang nhìn mình ,lần này thì Lan xác định chính xác là có người đang nhìn mình .
Trong khi đó Lam thấy Lan đến rồi nhưng ko ngồi xuống mà như đang suy nghĩ điều gì nên hỏi ;
-Sao vậy Nhật ngồi xuống đi chứ .
Mỉm cười nhìn 2 con bạn Lan ngồi xuống và nói nhỏ :
-Tớ có cảm giác như rất nhiều ánh mắt đang nhìn tớ vậy đó .
Bật cười Lam nói :
-Thì cậu trở thành trung tâm bàn tán của mọi người mà ,từ nãy giờ họ đang bàn tán về chiến thắng của cậu ý mà .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]