"Lão Diệp." Lê Trí Kiệt đuổi theo, ngăn Diệp Duy Trăn ở bãi đậu xe, sau đó mặt dày mày dạn cười kéo cửa xe tay lái phụ, "Xe của tôi đưa đi bảo dưỡng, thuận đường tiễn tôi một đoạn?"
Diệp Duy Trăn biết anh ta có lời muốn nói, không có cự tuyệt, chỉ nói: "Đưa cậu đến đầu đường, tự đón xe về."
". . . . . ." Lê Trí Kiệt co giật khóe miệng, tật xấu có thù tất báo của tên này lúc nào thì có thể thay đổi?
Biết lúc này không dễ chọc vào anh, vì vậy Lê Trí Kiệt vô cùng thức thời lên xe nịt chặt dây an toàn, vuốt cằm nói: "Cũng được, không làm lỡ thì giờ để cậu trở về dụ dỗ vợ."
Diệp Duy Trăn từ chối cho ý kiến, một cước đạp lên chân ga cho xe chạy, xe bỗng chốc lao ra ngoài.
Bộ dáng kia thật giống lòng như lửa đốt chạy về nhà.
Lê Trí Kiệt bị chọc cười, "Ơ, thật đúng là vội vã à. Là em dâu quá hung dữ hay do cậu sợ vợ? Hay quá dịu dàng, nung chảy tảng đá là cậu?"
"Mắc mớ gì tới cậu."
"Phải, không liên quan gì tới tôi, mọi người đều có lòng hiếu kỳ chứ sao." Lê Trí Kiệt nhíu mày với anh, "Nói nghe coi, cảm giác kết hôn như thế nào?"
Lê Trí Kiệt còn lớn hơn Diệp Duy Trăn nửa tuổi, nhưng đến bây giờ vẫn lẻ loi một mình, vào lúc này ngược lại trêu chọc đối phương.
Diệp Duy Trăn hỏi anh ta, "Muốn biết?"
"Dĩ nhiên."
"Cậu kết hôn một lần chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nho-chin/2097571/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.