Ông nội Trang đi rất lâu, chờ lúc ông đi ra, lại là Trang Bằng tới gần đầu tiên.
Cậu ta vừa nhanh chóng lật xấp hình, vừa giải thích với Khương Ngọc, "Mắt ông nội không tốt, em xem thử trước xem có cầm nhầm hay không, ngộ nhỡ cầm nhầm ảnh lúc nhỏ của em thì thật xấu hổ."
"Ảnh lúc nhỏ của cậu không thể để người khác nhìn à?"
Trang Bằng nói: "Lúc còn nhỏ em chụp rất nhiều ảnh không có mặc quần áo."
Khương Ngọc: ". . . . . ."
Ông nội Trang bị cướp ảnh trợn mắt nhìn Trang Bằng một cái, ngược lại không nói gì, chỉ kéo Khương Ngọc ngồi xuống, "Đều là vài tấm ảnh lúc trước của bọn chúng, ông lưu làm kỷ niệm. Không biết lúc nào mới có thể gặp lại tiểu Diệp, không bằng để thằng bé mang đi."
Khương Ngọc hiểu, gật gật đầu.
Trang Bằng kiểm tra xong, xác định không có gì không thể cho Khương Ngọc xem, lúc này mới đưa một xấp hình thật dày vào tay Khương Ngọc, "Được rồi, chị xem đi."
Khương Ngọc nhận lấy, nhưng lật liên tục vài tấm lại cũng không có ảnh Diệp Duy Trăn?
Diệp Duy Trăn nhận thấy tầm mắt đầy nghi vấn của cô, nói: "Khi đó thích chơi đùa không thích chụp hình, cho nên người phụ trách chụp hình là anh."
"À." Khương Ngọc có chút tiếc nuối, cô muốn nhìn thử bộ dáng khi còn trẻ của Diệp Duy Trăn. Nghiêm túc tính toán, thời gian anh tới nơi này cách lúc cô biết anh rất gần. . . . . .
"Đây là ai?" Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nho-chin/2097569/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.