Thấy Diệp Duy Trăn thình lình xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Khương Ngọc là —— vì sao anh quay về, không phải nói còn phải gặp khách hàng ư?
Phản ứng thứ hai mới là—— CMN, đây có được coi là bắt kẻ thông dâm ở trong phòng? Hay là ở phòng cưới tương lai của bọn họ! !
Mặc dù cô và Hàn Giang không làm gì cả, giữa họ là đồng nghiệp hữu nghị thuần khiết, nhưng giờ khắc này Khương Ngọc vẫn có chút chột dạ. Hơn nữa cô cũng không biết Diệp Duy Trăn đã nghe được bao nhiêu, sẽ không phải là phán đoán bằng vẻ ngoài nhìn thấy chứ, tiếp theo sẽ hiểu lầm cái gì. . . . . . Dù sao vào giờ phút này, hành động của cô và Hàn Giang thật có chút kì dị.
Thời gian giống như là dừng lại mấy giây ngắn ngủi, Hàn Giang híp híp mắt, từ từ đứng lên. Anh ta nhìn Khương Ngọc, trong mắt ẩn chứa nụ cười yếu ớt, "Không giới thiệu à?"
Khương Ngọc lui ra từ trên thành ghế sa lon, lùi cách Hàn Giang một khoảng, mới giới thiệu hai người với nhau.
"Đây là Diệp Duy Trăn, đây là ông chủ của em - Hàn Giang." Rồi cô nhìn Diệp Duy Trăn nói, "Gặp nhau trên đường, Hàn Giang giúp em mang đồ lên."
Diệp Duy Trăn thoạt nhìn rất bình thường, phong độ cực tốt bắt tay với Hàn Giang, "Cám ơn anh giúp đỡ."
Hàn Giang: "Nên làm, tôi và cô ấy không chỉ là đồng nghiệp, cũng là bạn bè."
Diệp Duy Trăn: "Nếu là bạn, càng cần nói tiếng cám ơn hơn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nho-chin/2097564/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.