Nhận ra anh trai mình đang tức giận, Đường Gia Bảo không dám nói lời nào mà ngoan ngoãn ngồi yên, đôi khi còn hay lén nhìn qua thử xem Đường Gia Huy có còn giận hay không.
Phát hiện hành động lén lút của em trai, Đương Gia Huy liếc nhìn cậu: “Em đó, có phải là đồ ngốc hay không?”
“Em đương nhiên không phải.”
“Không phải mà để cho Hạ Thư Minh khiêu khích như vậy?” Đường Gia Huy lại đưa tay búng trán Đường Gia Bảo: “Em có biết vừa rồi là đang ở trước cửa công ty hay không? Cho dù không phải thì chỉ cần Hạ Thư Minh sắp xếp một chút, để người lén chụp lại hình em đánh cậu ta thì thế nào?”
“Là cậu ta gây chuyện với em trước.” Đường Gia Bảo xoa trán mình: “Anh lần sau có thể chỉ nói thôi hay không? Đừng cứ lần nào cũng búng trán em, đau lắm.”
“Thấy đau là còn tốt, anh còn tưởng đầu em chắc hỏng luôn rồi mới đi thích cái loại người như Hòa Trí Dương, đã vậy còn bị Hạ Thư Minh dắt mũi đi còn không biết.”
“Anh… có ai nói em trai mình như anh không?”
Đường Gia Huy trừng mắt với Đường Gia Bảo, nhưng cái trừng mắt này không có tức giận chỉ có yêu thương cưng chiều: “Nói, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Biết anh mình không giận nữa, Đường Gia Bảo nhích nhích mông lại ngồi gần hơn: “Em đang chờ anh thì nhìn thấy Hạ Thư Minh, lúc đó em nóng quá nên kéo cậu ta lại.”
“Thì ra là em bắt đầu trước?”
“Không phải, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-vat-phan-dien-khong-thich-lam-phan-dien/2967071/chuong-37.html