Mấy ngày sau, bọn họ rốt cuộc bay trở về Thiên Kiếm sơn.
Xuyên qua tầng tầng mây mù, quần sơn uốn khúc quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, trong lúc nhất thời hai người đều nỗi lòng vạn ngàn. Vội vã rời khỏi Thiên Kiếm môn đã có mấy tháng, lúc rời đi bọn họ liền nghĩ sớm muộn cũng có một ngày phải trở về, lại không nghĩ rằng trở về nhanh như vậy, càng không nghĩ sẽ dùng phương thức như thế trở về.
Hai người dừng lại chốc lát trước núi, Dịch Hi Thần nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Trưởng Tôn Tử Quân thôi thúc bảo kiếm, bay về hướng sơn môn.
Bọn họ đến gần sơn môn, nếu như theo quy củ, vốn nên hạ kiếm đi bộ lên núi. Đừng nói đệ tử Thiên Kiếm môn, dù là đệ tử phái nào, đi ngang qua sơn môn phái khác, y theo lễ nghi, cũng nên hạ kiếm đi lên. Nhưng mà bọn họ cũng không có làm như vậy, tiếp tục ngự kiếm xông vào trên núi.
Dịch Hi Thần nói: “Trước đây sư phụ luôn nói ta không đem môn quy để ở trong mắt, bây giờ nếu như ông ấy nhìn thấy chúng ta dám xông vào núi như vậy, thực sự là muốn sôi nổi sống dậy.”
Đúng lúc này, lò luyện đan nhỏ đến canh giờ, âm thanh của Dược Bất Độc từ trong lòng Dịch Hi Thần truyền ra.
“Trưởng Tôn Tử Quân, uống! thuốc! nào!”
“Dịch Hi Thần, uống! thuốc! nào!”
Dịch Hi Thần tiếp được viên thuốc lò luyện đan phun ra, ném cho Trưởng Tôn Tử Quân một viên. Y sờ sờ lò luyện đan trong ngực, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, người có thấy không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-vat-chinh-dong-nhan-xuyen-vao-nguyen-tac/763324/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.