“Ha?” Dịch Hi Thần cũng bị sự vô liêm sỉ của Tiêu Khôi làm chấn kinh rồi. Gã là đầu óc xảy ra vấn đề sao? Mười năm này gã đào bao nhiêu hố cho Trưởng Tôn Tử Quân, còn hi vọng Trưởng Tôn Tử Quân sẽ giúp gã à?
Tuy Tiêu Khôi biết kiếm khí của mình đã không bằng Dịch Hi Thần, nhưng dù sao cũng cách biệt không xa lắm, cắn răng gắng gượng chống đỡ vẫn có thể đọ sức một trận, huống hồ gã còn có thủ đoạn khác. Vì vậy gã lại tấn công tới một lần nữa!
“Trưởng Tôn Tử Quân bất quá chỉ là thấy ngươi đáng thương thôi!” Tiêu Khôi nói, “Nếu không phải năm đó ta… bây giờ ngươi vẫn là một tên rác rưởi ở Dược các!”
Dịch Hi Thần đỡ sự công kích của gã, lần thứ hai đẩy lùi gã. Y khinh thường đồng thời cũng không cần thiết giải thích với Tiêu Khôi về từng li từng tí giữa y với Trưởng Tôn Tử Quân trong mười năm này, nhưng mà Tiêu Khôi lại còn có mặt mũi nhắc tới chuyện năm đó, thật là làm cho y chua ê một loạt răng hàm.
“Vậy ta còn phải cảm tạ năm đó ngươi đối xử với Tử Quân như vậy chăng?!”
Thế tiến công của Tiêu Khôi lúc mạnh lúc nhẹ. Gã nhận định Dịch Hi Thần phát huy không phải tu vi vốn có của y, mà là chịu đoạt ý mới có thể lợi hại như vậy. Nhưng mà phương pháp đoạt ý chống đỡ không được bao lâu, đây vốn là thuật pháp tiêu hao quá mức, một khi tiêu hao đạt đến cực hạn, sẽ chưa đánh đã tan. Nhưng mà gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-vat-chinh-dong-nhan-xuyen-vao-nguyen-tac/763318/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.