Đằng Nhược Y tựa như diều đứt dây, Trưởng Tôn Tử Quân căn bản không kéo được nàng, ngược lại là bị nàng kéo lên núi.
Linh Tiêu phái mấy năm chiêu sinh một lần, lần này chiêu sinh ước chừng mấy trăm thiếu niên. Các thiếu niên rộn rộn ràng ràng vây quanh ngoài cửa lớn Linh Tiêu phái, mấy tên đệ tử đi ra, dẫn các thiếu niên vào trong một khoảng đất trống trải bằng phẳng.
Đằng Nhược Y tò mò đánh giá xung quanh, không nhịn được mới mẻ mà bình phẩm nhóm người từ đầu đến chân.
“Quần áo của cô nương kia thật là đẹp mắt.”
“Nam hài kia thật nhỏ tuổi nha, bốn năm tuổi đã có thể cầu đạo sao?”
“A, thiếu niên kia thật thanh tú.”
Đột nhiên, nàng nghiêm mặt, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Tử Quân đệ đệ, ngươi mau xem, là mấy người xấu ngày đó!”
Trưởng Tôn Tử Quân thuận theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy mấy tên đụng phải hắn còn nói năng lỗ mãng ở trong chợ ngày ấy, không ngờ bọn họ cũng tới tham gia lựa chọn đệ tử của Linh Tiêu phái.
Những người kia vừa vặn cũng nhìn sang, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Đằng Nhược Y, lập tức trợn mắt nhìn bọn họ.
Đằng Nhược Y nhỏ giọng nói: “Nơi này có được đánh nhau hay không vậy? Thật muốn đi giáo huấn bọn họ một chút!”
Trưởng Tôn Tử Quân vội nói: “Không cần.”
Đằng Nhược Y bĩu môi, lại tiếp tục nghiêm túc nói: “Ta chỉ nói một chút thôi. Ngươi yên tâm đi, ta mới không thích đánh nhau đâu, cha từng nói, dạy ta học kiếm là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-vat-chinh-dong-nhan-xuyen-vao-nguyen-tac/763293/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.