Da mặt Kiều Giác kia thật dày, am hiểu sâu sắc làm sao lợi dụng lòng người. Gã ở lại băng nguyên, tử triền lạn đả, nhõng nhẽo đòi hỏi. Mặc dù Lang Dược trời sinh lạnh nhạt, nhưng hắn vẫn còn tâm tính nửa yêu, thời gian lâu, liền bị Kiều Giác đánh động, giữ gã ở lại băng động. Trong băng nguyên trời lạnh đất đông, băng phong cự lang tự nhiên không sợ lạnh giá, Kiều Giác lại không chịu được. Gã lại càng được voi đòi tiên, chỉ cần Lang Dược ở trong động băng, gã liền dựa sát lên, hồn nhiên xem cự lang là giường gối của mình. Lang Dược thanh tịnh quen rồi, lại không quá thích bị người ta ôm, biết Kiều Giác là thích một thân da lông ấm áp của hắn, vẫn luôn đốt lửa cho Kiều Giác. Nhưng mà Kiều Giác vẫn không thuận không theo, nói hắn còn ấm áp hơn lửa, nhất định dán lên thân thể hắn. Lang Dược bị gã dây dưa không chịu nổi, liền đơn giản hóa ra hình người, mong Kiều Giác có thể đừng lăn lộn trên người hắn nữa. Lại không nghĩ rằng sau khi hắn hóa hình, Kiều Giác cũng không chịu bỏ qua, mặt dày mày dạn tiến vào trong lồng ngực của hắn làm ổ. Lang Dược bất đắc dĩ, nhưng sau khi hắn ôm lấy Kiều Giác thì Kiều Giác liền không lộn xộn nữa, vì vậy hắn cũng tùy gã. Bão tuyết phía ngoài thổi một hơi chính là nửa ngày, bọn họ chỉ có thể lặng yên vùi ở trong động băng. Lang Dược thanh tịnh đã quen, trăm năm đều qua như vậy, nhưng mà Kiều Giác lại không an phận như thế. Kiều Giác nhìn đất trời đen kịt ngoài động, nhớ tới thế giới bên ngoài, động tâm khí, tác động đến vết thương cũ, không nhịn được ho khan hai tiếng. Chốc lát, gã cảm giác được một luồng linh lực ấm áp truyền vào trong cơ thể gã, làm cho gã cảm giác rất tốt. Ngược lại hết sức kỳ quái, băng phong cự lang này ở trong băng nguyên, rõ ràng nên lạnh thấu xương như băng, nhưng trên người hắn lại ấm như vậy, linh lực cũng ấm như vậy, ấm đến mức lòng người sinh quyến luyến. Kiều Giác tham lam hưởng thụ. Không bao lâu, Lang Dược dừng lại. Cả người Kiều Giác khoan khoái, vết thương cũ cũng không đau nữa. Nhưng gã vẫn lòng tham không đáy, còn muốn nhận được càng nhiều. Con người gã từ trước đến giờ không biết liêm sỉ, muốn làm liền làm, lập tức từ trong ngực Lang Dược chui ra, quay người ôm cổ của hắn, chủ động hôn lên. Lang Dược kéo quần áo sau cổ gã, muốn gỡ gã ra, nhưng không dùng lực. Một lát sau, màu mắt hắn càng ngày càng mờ, đột nhiên nghiêng người, áp Kiều Giác đến dưới thân. Kiều Giác vội vàng đẩy vạt áo hắn ra, tách chân ra chủ động quấn lên. Lang Dược cũng vô sự tự thông, kéo quần áo của gã. “Đừng!” Kiều Giác lại ngăn hắn lại. Gã chủ động cởi bỏ quần, cưỡi lên trên người Lang Dược, vong tình gặm cắn đôi môi hắn. Gã không muốn cởi quần áo, bởi vì gã không muốn để cho Lang Dược nhìn thấy ấn ký trên cánh tay gã. Lang Dược cũng không nhìn mấy cái đó nữa, dần dần chuyển bị động thành chủ động… Dịch Hi Thần không kịp chuẩn bị đột ngột phải xem một màn xuân cung sống: “???!!!” Lúc trước y đã nghĩ đến quan hệ của Kiều Giác với Lang Dược không bình thường, không giống với những yêu thú khác, lại không nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ là quan hệ như vậy!! Mặc dù ngoài miệng Dịch Hi Thần không đứng đắn, những chuyện tương tự cũng nghe qua một ít, nhưng trực tiếp nhìn thấy hai nam nhân xích thân lõa thể mà dây dưa lại là lần đầu tiên, nội tâm bị xung kích mạnh mẽ, suýt chút nữa đã bị bắn ra từ trong thức hải của Kiều Giác! Y vội vã ổn định tâm trí, muốn nhanh chóng lướt qua đoạn hồi ức này, xem Kiều Giác đến tột cùng là làm thế nào hạ nô khế cho Lang Dược, lại đột nhiên phát hiện, lúc hai người dây dưa, quần áo Kiều Giác cuốn lên, lộ ra nửa đoạn cánh tay. Ấn ký sao sáu cánh màu đen trên cánh tay gã, hắc quang từ từ lấp loé… Dịch Hi Thần kinh hãi, không ngờ lúc làm chuyện như vậy Kiều Giác lại còn muốn gieo tâm ma cho người ta, quá vô sỉ quả thực làm mới nhận thức của y! Nhưng mà y rất vui sướng nhận ra, đó cũng không phải Kiều Giác cố ý gây ra. Mấy ngày trước, Kiều Giác gieo tâm ma trong cơ thể Lang Dược, nhưng khi đó, tâm ma không có tác dụng, nhưng vào lúc này bị tỉnh lại! Lang Dược đã động lòng trần! Hai người đang dây dưa không ai chú ý tới ấn ký màu đen kia lấp loé. Lang Dược có một chốc thất thần, cau mày ấn ấn thái dương, nhưng rất nhanh liền đè xuống, cũng không hề để ý. Dịch Hi Thần không nhìn nổi, nhanh chóng nhảy qua đoạn hồi ức này, tiếp tục xem về sau. Nhưng mà mắt chó của y lại mù một lần rồi một lần… Kiều Giác ở lại băng nguyên một đoạn thời gian rất dài, trên băng nguyên không có ai, ngay cả yêu thú cũng hiếm thấy, bọn họ ở trong động băng, trên đỉnh núi tuyết, trên băng hà… Theo lý thì bọn họ hoàn toàn tách biệt với thế gian, những ngày tháng này vốn nên trải qua như thần tiên quyến lữ, nhưng Kiều Giác cũng không phải một người an phận, gã tự nhiên có thể sinh ra rất nhiều chuyện. Trong băng nguyên cũng có một ít tiên thảo tiên quả, Kiều Giác thường xuyên đi ra ngoài hái thảo luyện đan, gã hái được một cây khổ vị thảo, lấy về luyện cùng với tiên quả. Khổ vị thảo kia ngược lại cũng đúng là thảo dược bổ khí, chỉ là mùi vị đắng chát lạ thường, người bình thường đều không thích dùng nó. Kiều Giác đem tiên quả đã luyện tốt đưa cho Lang Dược ăn: “Ngươi nếm thử, trái cây này rất ngọt.” Lang Dược chỉ vừa ngửi đã ngửi được mùi vị chát đắng, hoài nghi nhìn Kiều Giác. Kiều Giác lại bày ra biểu tình cực kỳ chân thành: “Thật sự rất ngọt, vừa rồi ta đã ăn qua một quả, ngươi thử xem liền biết.” Lang Dược liền đem tiên quả nuốt xuống, nhất thời đắng đến cau mày. Kiều Giác nhìn biểu tình chán ghét của hắn, lại bắt đầu cười ha hả. Lang Dược nói: “Ngươi gạt ta?” “Phải đó, ta lừa gạt ngươi, ta biết thứ này rất đắng.” “Vì sao ngươi gạt ta?” “Ta thích.” Đặt ở trên người khác, đây có lẽ chỉ là một chuyện cười không ảnh hưởng toàn cục, nhưng mà tính cách Kiều Giác ác liệt, gã là cố ý làm. Gã đang thăm dò Lang Dược. Lang Dược hiển nhiên không thích, nhưng dù sao cũng là một chuyện nhỏ, hắn cũng chưa nhìn ra được bản tính Kiều Giác, bởi vậy vẫn chưa phát tác, chỉ lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, ta ghét ngươi gạt ta.” “Vậy ta gạt ngươi, ngươi định làm gì hả?” Vẻ mặt Lang Dược thất vọng, hóa thành hình lang, đi tới một bên nằm xuống. Hắn không để ý tới Kiều Giác nữa. Kiều Giác liên tục nói chuyện cùng hắn, nhưng hắn trước sau đều không phản ứng. Sau khi gió tuyết bên ngoài ngừng lại, Kiều Giác đi ra ngoài hái mười trái tiên quả trở về, cẩn thận luyện tốt đẩy lên trước mặt Lang Dược, vô cùng đáng thương nói: “Ngươi đừng không để ý tới ta, ngươi giận ta, ta khổ sở sắp chết rồi. Vừa rồi ta đi ra ngoài hái trái cây, trong lòng còn nghĩ đến ngươi, không cẩn thận từ trên đỉnh núi tuyết lăn xuống, chân cũng bị thương.” Gã đưa cái chân sưng tấy đến gần cho Lang Dược xem. Đến cùng thì Lang Dược vẫn nhẹ dạ, một lát sau, đem cái chân bị thương của gã ôm vào trong ngực: “Đừng gạt ta nữa.” Nhưng mà có một lần, còn có lần thứ hai, còn có lần thứ ba. Kiều Giác không ngừng nói một ít lời nói dối rõ ràng, ví dụ như rõ ràng gã ở trong động băng cả ngày, lại lừa Lang Dược nói mình đến núi băng một chuyến; ví dụ như gã luyện một lò đan dược, mùi vị ngọt ngào tràn đầy toàn bộ động băng, gã lại nói gã không cẩn thận làm hư lò luyện đan, không làm thành công gì cả. Lời nói dối của gã không có bất kỳ ý nghĩa gì, mỗi một cái đều có thể bị Lang Dược dễ dàng vạch trần. Lang Dược nói một lần lại một lần “không có lần sau”, nhưng lần sau đảo mắt liền đến. Chính vì gã nói dối đều không ảnh hưởng đến toàn cục, Lang Dược cuối cùng vẫn là bao dung gã. Dịch Hi Thần nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. Kiều Giác đang từng bước từng bước xâm chiếm nguyên tắc của đại lang. Dịch Hi Thần rất muốn kêu lên với Lang Dược, đại lang, hôm nay hắn có thể đưa ra một lời nói dối, ngày mai có thể nói dối như cuội, ngươi mau tỉnh lại, đừng tiếp tục bị hắn lừa gạt! Đáng tiếc ván đã đóng thuyền. Mỗi lần sau khi chọc giận Lang Dược, Kiều Giác liền đi dỗ hắn, thái độ Lang Dược hơi mềm dần, gã liền vội vã không nhịn nổi mà dán lên hôn môi Lang Dược. “A!” Kiều Giác kêu thảm lui lại, máu tươi từ khóe miệng tràn ra. Lang Dược tàn nhẫn mà cắn gã. Thưởng thức mùi máu tươi của chính mình, Kiều Giác lại cười. Lúc hai người song tu, Lang Dược cũng càng ngày càng thô bạo. Hắn khiến Kiều Giác đau đớn, hi vọng Kiều Giác có thể nhớ kỹ giáo huấn, nhưng mà cũng chỉ là phí công. Sáng sớm ngày hôm đó, Kiều Giác lại đi ra ngoài hái thuốc. Những lời nói dối không đến nơi đến chốn của gã, tuy rằng Lang Dược cũng không trở mặt với gã, nhưng quan hệ của hắn với gã trở nên lúc lạnh lúc nóng. Có thể là không muốn bị gã lừa gạt, Lang Dược không còn quan tâm mỗi ngày Kiều Giác làm gì, chỉ cần trước khi băng tuyết phong bạo đến gã đã trở lại động băng là được. Kiều Giác ở trên ngọn núi nhìn thấy một cây băng khiết thảo. Tâm tình của gã sung sướng, đang muốn leo lên hái, đột nhiên cánh tay phải truyền đến một trận đau thấu tim! Loại đau này tựa như có người cứng rắn kéo da thịt của gã xuống, gã trải qua một lần, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên loại cảm giác kia. Gã liền vội vàng cuốn ống tay áo lên, xem cánh tay của mình, sợ đến rít gào —— cánh tay phải của gã trở nên đẫm máu, lộ ra một đoạn xương trắng dài! Giống như đúc thương thế mà khi đó bị lang yêu gặm cắn! Gã đau đến mức ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh khiến quần áo toàn thân ướt nhẹp. Gã muốn trở về tìm Lang Dược cứu viện, rồi lại không dám trở về. Cũng không biết trải qua bao lâu, đau đớn dần dừng, trên cánh tay của gã lại mọc ra máu thịt, ấn ký sao sáu cánh màu đen khảm thật sâu trong da thịt. Gã căm tức chà xát ấn ký kia, lại chỉ chà rách da thịt của chính mình, cái ấn ký kia hoàn toàn không biến mất. Lúc trước ma đầu kia đem lực tâm ma cho Kiều Giác mượn, yêu cầu Kiều Giác thu tế phẩm cho hắn. Kiều Giác cũng không quá rõ ràng tế phẩm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng những kẻ bị gã hạ tâm ma, không ít kẻ đều tẩu hỏa nhập ma. Nếu như nhập ma, hồn phách liền tắt, cho nên nô khế Kiều Giác hạ tự nhiên mất hiệu lực. Trong lòng gã có một suy đoán đại khái, sau khi nhập ma, những người kia thoát khỏi khống chế của gã, lại trở thành tế phẩm của ma đầu đó, sức mạnh của bọn họ liền bị ma đầu kia cướp đoạt. Có điều gã không để ý, gã dùng người khi còn sống, còn người đã chết sau đó người khác muốn dùng như thế nào liền dùng như thế đó, không có quan hệ gì với gã. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua phát sinh tình huống như vậy. Máu thịt trên cánh tay gã biến mất rồi lại tái sinh, cũng không có ai nói cho gã biết đây là chuyện ra sao, nhưng Kiều Giác lại hiểu. Là ma đầu kia đang cảnh cáo gã. Gã đã rất lâu không dùng lực tâm ma, ma đầu kia bất mãn. Nhưng vào lúc này, sắc trời đột nhiên tối lại, bão tuyết xông về phía mặt gã! Bởi vì vết thương cũ tái phát làm trễ nãi thời gian về động, Kiều Giác hoang mang hoảng loạn muốn chạy về, lại bị cuồng phong thổi đến đánh vào núi băng thật mạnh! Soạt! Tuyết dày nặng trên ngọn núi bị đánh rơi xuống, chôn giấu gã! Băng lãnh thấu xương làm gã nhanh chóng mất đi ý thức. Lần thứ hai gã tỉnh lại, đã về trong động băng. Trong động đốt lửa, Lang Dược từ phía sau lưng ôm gã, giúp gã sưởi ấm. Thấy gã tỉnh lại, Lang Dược nói: “Vì sao không đúng giờ trở về?” Kiều Giác há miệng, nói không ra lời. Gã đã ở băng nguyên hơn một năm, đối với quy luật của băng tuyết phong bạo đã nắm rõ như lòng bàn tay, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gã không thể chậm trễ lâu như vậy. Lang Dược biết, nhất định gã đã xảy ra chuyện. Thấy gã không đáp, Lang Dược liền kéo tay áo gã: “Đây rốt cuộc là cái gì?” Kiều Giác giống như điện giật lấy tay về, dùng tay áo che lại cánh tay mình. Trong lúc nhất thời trong động băng chỉ còn lại tiếng tách tách khi lửa cháy, hai người trầm mặc mà lúng túng. Vô số lời nói dối đã đến bên môi Kiều Giác, một câu chuyện thêu dệt hoàn chỉnh sắp sửa nói ra, gã lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lang Dược: “Kiều Giác, ngươi có thể nói thật với ta không?! Nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, ta nên giúp ngươi ra sao!” Kiều Giác sửng sốt. Lang Dược buông gã ra, buồn bực mà lui qua một bên: “Hôm nay ta gặp một ác mộng.” Dịch Hi Thần thầm nghĩ: Đó không phải là ác mộng, đó là tâm ma! Ấn ký màu đỏ giữa chân mày đại lang, đã không còn đỏ đến mức chói mắt như vậy rồi! Kiều Giác lại không có chú ý tới lời này, kinh ngạc, nhỏ giọng lặp lại: “Ngươi… giúp ta?” Một lát sau, gã nói: “Lang Dược, ngươi nguyện ý cùng ta rời khỏi băng nguyên không? Ta không thể ở lại chỗ này nữa.” “Tại sao?” “Ta bị người khác cưỡng ép” Gã cuốn ống tay áo lên, rốt cuộc cho Lang Dược nhìn ấn ký sao sáu cánh màu đen kia, “Đây là ấn ký người kia lưu lại trên người ta. Nếu như ta không nghe hắn, ta có thể sẽ chết.” “Ai?” “Ta không biết hắn là ai. Nhưng hắn rất lợi hại.” Lang Dược trầm mặc một hồi, liếc nhìn sắc trời tối om om bên ngoài: “Sau khi trời sáng thì đi.” Kiều Giác sửng sốt một hồi lâu, không tin được nói: “Ngươi là nói sau khi hừng đông chúng ta liền rời khỏi băng nguyên sao?” “Đi tìm hắn.” Kiều Giác có một lúc không lên tiếng. Trong lòng gã sóng lớn mãnh liệt, ngũ vị tạp trần, lại không có một suy nghĩ hoàn chỉnh. Qua rất lâu, gã dịch đến nằm nghiêng bên người Lang Dược, nhìn chăm chú đôi mắt Lang Dược, nhẹ nhàng nói: “Lang Dược, chúng ta ký khế ước có được không?” “Ký khế ước?” “Ngươi nguyện ý làm đạo lữ của ta không? Trước khi rời khỏi băng nguyên, chúng ta kết linh tê khế, có khế ước này, từ nay về sau bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể biết được ta ở nơi nào, ta đang làm gì, nếu như ta lại lừa ngươi, ngươi cũng sẽ biết được. Có được hay không?” “Làm sao kết?” “Ta cần một ít linh thạch.” Lang Dược bò dậy. Bão tuyết phía ngoài vẫn chưa ngừng lại, nhưng mà hắn thân là băng phong cự lang không e ngại tí nào, nhảy một cái biến mất trong gió tuyết, ra ngoài tìm kiếm linh thạch. Kiều Giác ngồi dậy, ngẩn người với ánh lửa. Gã cầm ra hai khối đá khế ước từ trong túi. Một khối là màu đen, trên đó tích rất nhiều máu của người khác bị gã lừa gạt, cưỡng ép. Một khối khác, là linh khế thạch chân chính. Gã nhìn rất lâu, hai tay nắm thật chặt, nắm hai tảng đá, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Trước khi trời sáng, Lang Dược đã trở lại. Hắn tìm về linh thạch, ném xuống đất: “Làm thế nào?” Kiều Giác ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi bạc tình của Lang Dược, đột nhiên nở nụ cười: “Lang Dược, ngươi tới đây.” Lang Dược đi tới trước mặt gã. Kiều Giác ngẩng đầu lên, đến gần hôn lên môi Lang Dược. Lang Dược yên lặng mặc gã hôn chốc lát, thở dài, rốt cuộc bắt đầu đáp lại nụ hôn của gã. Hắn đã rất lâu không ôn hòa hôn Kiều Giác như vậy. Kiều Giác buông một tay ra, lặng lẽ đem đá màu đen vứt về trong túi. Gã đẩy lang yêu ra, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Đến đây đi, chúng ta ký khế ước. Sau khi kết khế, ta cũng sẽ không bao giờ lừa ngươi.” Gã dùng linh thạch cùng tiên tài bày xong trận pháp, trong tay nắm linh khế thạch, sẵn sàng đặt tới trong mắt trận. Tay gã hơi có chút run rẩy. Nhưng vào lúc này, Lang Dược bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Có người xâm lấn!” Hắn hóa thành hình lang, nhảy một cái ra khỏi băng động! Kiều Giác sững sờ một chút, ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn linh khế thạch trong tay, tạm thời thu lại, chạy theo đi ra ngoài! Bão tuyết đã ngừng, trên băng nguyên mênh mông, Kiều Giác liếc mắt liền nhìn thấy kẻ xâm lấn, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng lạnh nửa phần, bước chân nghiêng ngả. Kẻ xâm lấn có tổng cộng hai người, một ngự thú đan tu cùng một vị kiếm tu. Hai năm trước, gã cướp đi yêu thú làm bạn mấy chục năm với ngự thú đan tu kia để kết nô khế, yêu thú kia không bao lâu liền chết. Ngự thú đan tu kia lại không chịu buông tha gã, một đường đuổi giết gã muốn gã đền mạng. Kiếm tu kia là hảo hữu của ngự thú đan tu, lúc trước gã chính là bị hai người này làm cho cùng đường mạt lộ mới xông vào băng nguyên. Hai người kia ở ngoài băng nguyên canh giữ một năm, trước sau không gặp Kiều Giác đi ra, rốt cuộc không nhịn được xông vào! Hai người kia thấy Kiều Giác, không nói hai lời, nhào lên liền muốn giết gã! Lang Dược che ở trước mặt Kiều Giác, gầm lên giận dữ, trong nháy mắt tuyết phong bức lui hai người. Lang Dược lạnh giọng nói: “Cút!” Hai người kia vừa thấy Kiều Giác, làm sao chịu buông tha gã, chỉ cho rằng Lang Dược là yêu thú bị kết khế, chẳng hề làm khó dễ Lang Dược, chỉ chạy đến chỗ Kiều Giác! Lang Dược giận dữ hỏi Kiều Giác: “Bọn họ là ai?” Kiều Giác không trả lời được. Kiếm tu kia một kiếm đâm thẳng tới ngực Kiều Giác, lại thấy ánh kiếm chưa hạ xuống, hắn lại bị vạn mảnh băng đẩy lùi! Ngự thú đan tu kia không ngờ tới băng phong cự lang này lợi hại như vậy, lại che chở Kiều Giác như vậy, bỗng nhiên cả giận nói: “Kiều Giác, không nghĩ tới ngươi lại bất ngờ thu một con yêu thú! Ngươi làm việc như vậy…” Lời hắn còn chưa dứt, vẻ mặt Kiều Giác đột nhiên trở nên vô cùng tàn nhẫn, lại chủ động tấn công tới, một đạo ám khí bắn thẳng tới mặt đan tu kia! Đan tu kia thân thủ không tốt, không né tránh kịp, bị Kiều Giác cắt qua môi, nhất thời đau đến nói không ra lời. Kiều Giác lạnh giọng nói: “Người hại ta chính là bọn họ! Lang Dược, thay ta giết bọn họ!” Ngự thú đan tu cùng với kiếm tu kia cũng nói: “Kiều Giác! Tuyệt đối không thể để cho ngươi sống qua hôm nay!” Lang Dược hoàn toàn bị làm cho tức giận, tin lời Kiều Giác giải thích, ra tay không lưu tình nữa. Mấy mảnh băng đâm thủng ngực đan tu kia, ánh mắt hắn trợn lên rất lớn, vẻ mặt không cam lòng cùng tức giận, chung quy vẫn ngã xuống. Kiếm tu thấy hảo hữu bị giết, xúc động phẫn nộ đến cực điểm, đem mũi kiếm chuyển hướng Lang Dược, bắt đầu chém giết với hắn! Lang Dược là thân thể bán tiên, trú đóng ở băng nguyên trăm năm không bị người khác xâm lấn, kiếm tu tầm thường há lại là đối thủ của hắn? Không bao lâu cũng bị một mảnh băng của hắn đâm thủng tim, rơi xuống trong băng tuyết, dần ngừng hô hấp. Giải quyết hai kẻ xâm lấn xong, Lang Dược đi về bên người Kiều Giác, kéo tay áo gã. Nhưng mà cái ấn ký sao sáu cánh màu đen đó vẫn vững vàng ở trên cánh tay Kiều Giác. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt chất vấn. Kiều Giác vội nói: “Hai người này chỉ là một trong những người cưỡng ép ta, còn có một đại ma đầu.” Lang Dược đưa tay đặt trên ngôi sao sáu cánh màu đen kia, đột nhiên dùng sức cau mày, vẻ mặt có chút thống khổ. Kiều Giác mở tay hắn ra. Lang Dược nói: “Ma khí. Người này quả thật là ma.” Lang Dược liền quay đầu lại liếc nhìn hai thi thể trong tuyết. Không chút nghi ngờ, trên người hai người này không có một chút ma khí. Kiều Giác nói: “… Bọn họ đều là thủ hạ của ma đầu đó. Đan tu kia mượn sức mạnh tâm ma, lại tu thật nhiều tà môn công pháp, có thể khống chế thần trí người khác. Nếu như ai dám xem thường hắn, hắn liền khống chế người đó. Người khác từng mắng hắn một câu, hắn liền để người kia đâm ra một lỗ trên đầu lưỡi chính mình. Người khác từng đánh hắn một quyền, hắn liền để người kia tự cắt đứt một đầu ngón tay. Hắn trừng mắt tất báo, có điều dù sao cũng là người khác trêu chọc hắn trước. Có lúc hắn cũng sẽ khống chế vài yêu thú lợi hại, có thể làm việc cho hắn, bởi vì chính hắn làm không được.” Gã quan sát vẻ mặt Lang Dược, “Người như vậy…” Hai hàng lông mày Lang Dược buộc chặt, đột nhiên quay người di tới chỗ hai thi thể kia. Kiều Giác nói: “Ngươi làm cái gì?” Lang Dược nói: “Người này ô uế nơi đây.” Hắn triệu đến băng phong, cuốn hai thi thể lên, quăng ra ngoài băng nguyên! Kiều Giác nói: “Nhưng có lẽ bọn họ làm như vậy cũng có nỗi khổ trong lòng thì sao?” Lang Dược lạnh lùng nhìn sang: “Người bản tính ác độc, không cần biện minh.” Một lát sau, Kiều Giác tự giễu nở nụ cười. Gã nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, kỳ thực suy nghĩ một chút, nào có cái gì mà nỗi khổ tâm trong lòng chứ, chính là trời sinh hư hỏng, hư hỏng đến tận trong xương đi.” Lo liệu xong kẻ xâm lấn, Lang Dược mang theo Kiều Giác trở lại động băng. Trận pháp đã sớm bày xong, chỉ thiếu cục đá nơi mắt trận vẫn chưa đặt lên. Vẻ mặt Kiều Giác bình tĩnh, từ trong túi móc ra một tảng đá màu đen, đặt ở trung gian mắt trận. Dịch Hi Thần nhất thời không đành lòng nhìn tiếp nữa. Thì ra là như vậy… Thì ra là như vậy! Kiều Giác này, chính là như gã từng nói, còn nói gì tới nỗi khổ tâm trong lòng! Gã nào có nỗi khổ tâm to lớn gì đáng để gã hại người như vậy! Chung quy là bản tính gã độc ác mà thôi! Người như vậy, quyết không thể tha cho gã sống thêm một ngày nào nữa! Ký ức nhảy chuyển, sau khi khế ước kết thành, Lang Dược tự nhiên lập tức phát hiện không đúng. Lang Dược nổi giận, áp Kiều Giác ngã xuống đất: “Ngươi hạ cho ta thứ gì?! Ngươi lại gạt ta?!” Kiều Giác nở nụ cười. Gã ôn nhu nâng mặt Lang Dược lên, nhẹ giọng nói: “Tại sao ngươi lại dễ lừa như vậy cơ chứ?” Lửa trong mắt Lang Dược gần như thiêu cháy gã. “Cũng không có gì.” Kiều Giác nhẹ nhàng nói, “Chỉ có điều ta không tin được lòng người, cho nên dùng chút ít thuật pháp, hi vọng sau này ngươi có thể nghe ta. Lang Dược, ngươi và những yêu thú ngu xuẩn đó không giống nhau, chỉ cần ngươi không phản kháng ta, ta sẽ không…” Lời còn chưa nói hết, cổ của gã liền bị Lang Dược giữ lại. Lang Dược phẫn nộ sóng to gió lớn: “Giải ra!” Kiều Giác lại cười: “Không giải được.” “Ngươi không giải ra, ta sẽ giết ngươi!” “Ngươi không giết được ta.” Lang Dược đang muốn thêm lực, chợt thấy ngũ tạng lục phủ một trận quặn đau kịch liệt, đau đến mức hắn hoàn toàn không có sức phản kháng. Đó là nỗi đau tan nát cõi lòng chân chính, chỉ cần hắn hơi chống lại, sẽ đau đến càng lợi hại hơn. Sống không bằng chết. Kiều Giác sờ sờ cần cổ hằn lên vết đỏ của mình ngồi xuống, ôn nhu nói: “Lang Dược, giữa chúng ta cũng không có gì thay đổi, chúng ta vẫn có thể song tu, có thể đi rất nhiều nơi. Chỉ cần ngươi thích, thế nào ta cũng có thể thỏa mãn ngươi. Ta chỉ là sợ ngươi sẽ có một ngày phản bội ta…” Lang Dược nhìn gã thật sâu. Cái nhìn kia khiến mí mắt Kiều Giác đột nhiên nhảy một cái. Sau một khắc, Lang Dược vươn tay đào về phía lồng ngực mình! “Dừng tay!” Kiều Giác rít gào. Sức mạnh nô khế phát tác, Lang Dược lại một lần nữa bởi vì đau tê tâm liệt phế mà mất đi khí lực, móng vuốt chộp vào trên ngực chính mình, nhưng không cách nào làm rách da thịt. Kiều Giác cười lạnh: “Muốn chết à? Không dễ như vậy! Nô khế trói chặt linh hồn, sống chết bất diệt, trừ phi ngươi hồn phi phách tán!” Gã mở túi ra, vài u hồn bay ra. Gã hạ lệnh: “Quỳ xuống!” Vài quỷ ảnh kia yếu ớt quỳ xuống. Gã cười lạnh nói: “Nhìn thấy không? Coi như ngươi chết, thành quỷ, cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta! Ngươi vẫn luôn bảo ta cút, ta không cút, ta vĩnh viễn dây dưa ngươi, cho dù ngươi đầu thai, một đời hai đời ba đời ngươi cũng vĩnh viễn phải nghe lời của ta!” Lang Dược dần dần bất động. Kiều Giác chuyển tới, phát hiện hồng ấn giữa chân mày Lang Dược chẳng biết từ lúc nào lại tối sầm hơn rất nhiều. Gã nhíu nhíu mày, lại giống như người điên bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nhu tình mật ý mà đến gần, muốn như thường ngày hôn môi Lang Dược, Lang Dược lại đột nhiên quay đầu tránh được. Kiều Giác không thuận theo mà đến gần, lại bị Lang Dược một chưởng đẩy ra, phía sau lưng thật mạnh đụng vào trên tường, nội tạng đảo lộn. “Lại đây hôn ta!” Kiều Giác hét lớn. Lang Dược đột nhiên cuộn mình lên, bởi vì thống khổ mà run lên. Nhưng hắn không chấp hành mệnh lệnh của Kiều Giác. Kiều Giác phát điên đại náo trong động băng, gã một hồi muốn Lang Dược như thế này, một hồi muốn Lang Dược như thế kia. Dưới khống chế của nô khế, dạng mệnh lệnh gì Lang Dược cũng làm theo, chỉ có mệnh lệnh thân cận với gã, Lang Dược bị sức mạnh khế ước hành hạ đến mất đi ý thức cũng không làm. Rõ ràng đã từng thích như vậy. Bây giờ lại là chán ghét thà chết cũng không chịu. Trong lòng Kiều Giác đột nhiên có chút mờ mịt. Gã biết gã làm như vậy, Lang Dược nhất định sẽ nổi giận. Giống như mỗi một lần gã nói dối vậy. Nhưng gã cho rằng Lang Dược chung quy vẫn sẽ tha thứ cho gã, gã thậm chí đã chuẩn bị tốt bị lang yêu cắn đứt đầu lưỡi, bị thao đến gãy chân, gã cũng có thể chịu đựng. Lang Dược sẽ không đánh gã, sẽ không giết gã, dường như cũng chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để phát tiết tức giận. Nhưng mà gã không nghĩ tới, lần này cùng với lúc trước đều không giống nhau. Băng phong cự lang, nguyên tắc lùi rồi lại lùi, lúc lùi tới điểm giới hạn, liền không bao giờ lùi lại nữa. Dịch Hi Thần nhảy vọt trong thức hải Kiều Giác, tìm kiếm tung tích liên quan tới nam nhân cho Kiều Giác mượn lực tâm ma kia. Nhưng mà người kia thần thần bí bí, trong thức hải Kiều Giác gần như không có chuyện gì liên quan tới hắn. Bọn họ cũng không gặp nhau mấy lần, tin tức liên quan tới hắn, Kiều Giác gần như toàn bộ không rõ ràng. Rốt cuộc, Dịch Hi Thần tìm được bóng dáng nam nhân kia tại một quán trà trong trí nhớ. Kiều Giác nhảy vào phòng trong quán trà, người kia đang ngồi ở bên trong chờ gã. Kiều Giác đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn bao nhiêu tế phẩm ta đều nghĩ biện pháp tìm cho ngươi, thế nhưng Lang Dược, đừng để cho hắn nhập ma!” Người kia dùng đôi mắt đen không có tròng trắng nhìn Kiều Giác, giọng nói vẫn khàn khàn như trước: “Hắn là tự nguyện nhập ma.” Kiều Giác cầu khẩn nói: “Ngươi nhất định có biện pháp đúng không? Hắn đối với ta hữu dụng nhất, không có sự giúp đỡ của hắn, ta làm sao tìm càng nhiều tế phẩm cho ngươi? Đừng để cho hắn nhập ma!” Người kia nhún vai: “Tuy rằng hắn là một tế phẩm rất tốt. Nhưng hắn quả thực là tự nguyện nhập ma. Ta không cứu được hắn.” Kiều Giác cắn răng. Ma đầu kia sẽ không giúp gã, lúc Lang Dược triệt để nhập ma, tu vi của hắn ta sẽ hoàn toàn bị ma đầu kia hút đi, ma đầu kia cao hứng còn không kịp! Nhưng mà một khi Lang Dược nhập ma, hồn phách dập tắt, đầu thai, đoạt xác đều không được, từ nay về sau, cõi đời này liền không có Lang Dược này nữa! Kiều Giác quay đầu, chạy ra khỏi phòng riêng! Quán trà này ở trong tiểu trấn tu tiên, gã đang muốn xuống lầu, lại nghe thấy người bên trên đang bàn luận. “Biển Hư Vô kia còn có mấy ngày nữa sẽ mở ra, ngươi nói lúc này sẽ có vị chân nhân nào tới? Hư Vô tông chủ đã là địa tiên, nếu không có biển Hư Vô hung hiểm, ta cũng thật muốn đi nghe hắn giảng đạo.” Kiều Giác đọc thầm ở trong lòng: biển Hư Vô. Gã ngơ ngẩn, bước đi liền không chú ý, trước mặt đụng phải một người, gã bị đụng đến lui lại mấy bước. Gã quay đầu lại, người kia ngay cả dừng cũng không dừng, đã lên thang lầu, xem bóng lưng, lại là một cô gái. Gã nhìn phương hướng cô gái kia đi tới, đột nhiên sững sờ: Lẽ nào cũng là tìm đến ma đầu kia? Đúng như dự đoán, cô gái dừng ở trước phòng riêng ma đầu ngồi. Trước khi mở cửa, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, đối diện với ánh mắt Kiều Giác. Dịch Hi Thần kinh hãi: Cô gái này, lại là sư muội của bọn họ, đệ tử Luyện Kiếm các Việt Tiểu Nhu!! Hết chương 44 Editor: huhuhu tui muốn băm tên Kiều Giác ra, băm cả bà tác giả mẹ ghẻ ra nữa, oahuhu Lang Dược đáng thương của tui *khóc một dòng sông*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]