Dược Bất Độc không có tới xem chiến, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liền cảm thấy nhất định là ông ở trong dược lư. Nhưng mà hai người tới dược lư, lại không nhìn thấy người, lò dược cũng không bốc khói.
“Sư phụ!”
Dịch Hi Thần kêu một tiếng, không ai trả lời, y liền trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng.
Trong phòng cũng không thấy bóng dáng Dược Bất Độc, nhưng mà một cái lò luyện đan bỏ túi đặt ở trong hộc tủ hấp dẫn sự chú ý của Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân. Hai người đi tới, Dịch Hi Thần động thủ cầm cái lò luyện đan kia lên.
Lò luyện đan này ước chừng chỉ nhỏ bằng một bàn tay, vừa vặn có thể ôm vào trong lòng bàn tay, trên khí khổng mơ hồ bốc khói, giống như là đang luyện đan. Nhưng cái lò nhỏ như vậy, cho dù luyện đan thì cũng chỉ có thể luyện một hai viên đi? Mở một lò chỉ để luyện một viên đan, cũng quá khó khăn.
Dịch Hi Thần hiếu kỳ nói: “Đây là cái quái gì? Đồ chơi à?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đây không phải là pháp khí mà sư phụ làm cho ngươi đi?”
Dịch Hi Thần sững sờ: “Không thể nào?”
Đang nói, đột nhiên tiếng gào trung khí mười phần của Dược Bất Độc truyền tới: “Trưởng Tôn Tử Quân! Uống! Thuốc! Nào!”
Hai người sợ hết hồn, Dịch Hi Thần vội vã thả lò luyện đan nhỏ lại trên bàn. Hai người nhìn bốn phía, nhưng không thấy Dược Bất Độc hiện thân, mà âm thanh vừa rồi —— dường như là từ trong lò luyện đan nhỏ truyền tới.
“Phụt!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-vat-chinh-dong-nhan-xuyen-vao-nguyen-tac/763259/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.