Cuối cùng, Vương Thanh Kiều vẫn là bị Dịch Hi Thần chém xuống, rớt khỏi sân luyện kiếm.
Thắng bại đã phân. Đây vốn không nên là một hồi chiến đấu gian khổ vượt mọi khó khăn, lại đánh ra hiệu quả vượt mọi khó khăn gian khổ.
Lục Tử Hào đỡ Vương Thanh Kiều mệt lả lên: “Sư đệ, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Khôi chen tới, sắc mặt khó coi đến dọa người: “Vương Thanh Kiều! Ngươi làm sao có khả năng ngay cả Dịch Hi Thần cũng đánh không lại?! Là ngươi cố ý nhường, hay là Dịch Hi Thần dùng gian kế?!”
Lúc vừa mới so kiếm, Vương Thanh Kiều toàn tâm toàn ý tập trung vào đó, ngoại trừ kinh ngạc việc Dịch Hi Thần có thể có kiếm khí mạnh như thế, thì cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng vào giờ phút này, vừa bị Tiêu Khôi mắng, hắn mới chợt tỉnh ngộ. Hắn đại diện cho Luyện Kiếm các xuất chiến, lại bại bởi Dịch Hi Thần Dược các, mặt mũi mất hết.
Vương Thanh Kiều giãy dụa đẩy Lục Tử Hào ra, ngửa đầu nhìn phía Ngọc Anh chân nhân cùng trưởng lão tứ các: “Sư phụ! Chưởng môn!”
Kết quả này, hắn đương nhiên là không phục. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Dịch Hi Thần vẫn chưa giở trò lừa bịp, thậm chí vẫn luôn thả nước. Cho nên tuy rằng không phục, thì trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói từ đâu.
“Chưởng môn!” Tiêu Khôi vội la lên, “Dịch Hi Thần để Trưởng Tôn Tử Quân sử dụng kiếm khí trợ trận cho hắn, quấy nhiễu Vương sư đệ, trận chiến này không thể tính!”
Lục Tử Hào thấp giọng trách mắng: “Tiêu Khôi, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-vat-chinh-dong-nhan-xuyen-vao-nguyen-tac/763249/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.