Editor: Quân
Tai A Phi ù lên, nước mắt hắnng hổi làm cho tầm nhìn trước mắt hắn trở nên mờ đi. Cho dù không nhìn rõ nhưng hắn vẫn biết trước mặt xảy ra chuyện gì, cả một đám người vạm vỡ đứng thành một bức tường người bao vậy ba người bọn họ trong căn phòng nhỏ này.
Đám người trước mặt không chỉ hò hét ầm ĩ mà còn dồn hắn vào ngõ cụt. Hắn không xác định được hai chân của mình có run rẩy hay không vì gần như hắn đã không còn cảm giác được chân của mình.
Hắn nhớ lại bản thân từ mười tám tuổi đã đi theo người ta lăn lộn bên ngoài xã hội, dựa vào khả năng nịnh nọt sẵn có, dù không tạo ra được thành tựu gì nhưng cũng không gây ra gió to sóng lớn gì. Nào ngờ hôm nay lại là ngày giỗ của hắn.
Trong khoảnh khắc A Phi mất tập trung, hắn đã bị bóng dáng Ôn Uyển vượt qua dọa cho hoảng sợ.
Hắn từng nhìn thấy những người như vậy. Bị đánh đến tàn phế, đến chết đều có, đánh cho không còn hình người lại càng có, da thịt toàn thân đều bê bết máu, một tay hay một chân treo lủng lẳng vì bị gãy xương.
A Phi còn chưa tưởng tượng xong thì không rõ bị kẻ nào tàn nhẫn đá vào bụng một cái, trong giây lát nước mắt nước mũi đều chảy ra. Hắn òa khóc, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là tiêu rồi, xương sườn của mình bị gãy rồi.
Mắt hắn nổ đầy đom đóm, phía sau lưng giống như chạm phải tường. Hắn không những không nhìn được mà còn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nhan-the-thu-bi-ep-nhan-kich-ban-cuong-thu/767913/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.