Chương trước
Chương sau
Editor: Quan Vuong
Xem xét  tình trạng hiện tại của cơ thể Tống Nhuệ, Ôn Uyển tránh hết tất cả các loại thực phẩm hàm chứa nhiều dầu  mỡ.
Giờ ăn sáng, anh nướng bánh mì bơ bí đỏ vừa mới ra lò còn nóng hổi vừa ngọt vừa mềm. Nhưng anh lại lo lắng Tống Nhuệ ăn không quen đồ ngọt nên còn hấp thêm một vỉ bánh bao tự làm, cộng thêm cháo yến mạch bổ dưỡng cùng sữa bò có bỏ thêm trứng gà.
Chỉ là anh cũng không đoán được  Tống Nhuệ ăn khỏe như vậy, có lẽ là do anh đánh giá thấp sức ăn của của mấy đứa nhỏ tuổi này. Đồ ăn bưng lên không cần biết là đồ mặn hay đồ ngọt đều bị Tống Nhuệ coi như nhau mà càng quét sạch sẽ.
Thức ăn thừa mà Ôn Uyển thường hay lo lắng đối mặt với cách ăn hải nạp bách xuyên* của hắn đều không có vấn đề.
Nhìn hắn ăn uống ngon lành, tâm trạng của Ôn Uyển rốt cuộc cũng được trấn an phần nào.
Khi anh ăn no rồi thì một tay chống má nhìn Tống Nhuệ ngồi ăn đối diện. Người đối diện ăn nhanh vô cùng, anh quan tâm rút khăn ăn đưa qua  hỏi “Ăn ngon không?”
Tống Nhuệ gật đầu. Một tay cầm bánh bao, tay kia cầm  muỗng, chỉ  thoáng nhìn bàn tay cầm giấy ăn  rồi lập tức xoay mặt mình qua.
Thiếu niên ngồi đối diện  có đường cong hàm dưới cực kì rõ nét, không có chút mỡ thừa da thừa. Đường nét gọn gàng với sống mũi cao này giống như một đặc điểm chỉ có ở em trai.
Tay Ôn Uyển cách một tầng giấy mỏng sờ mặt Tống Nhuệ.
Thứ cảm giác này thoáng chốc khiến anh cảm thấy hốt hoảng, Tống Nhuệ lại đem mặt mình dán lên tay Ôn Uyển, ý bảo anh có thể lau.
Thật không thể hiểu được… sức hấp dẫn đáng chết này là thế nào.
Diện mạo có tính hung tàn cùng với đôi mắt ngoan ngoãn trước mặt Ôn Uyển kết hợp một chỗ có thể hình dung bằng bốn chữ —- vừa thuần vừa dục*
Cái tay kia bất động, Tống Nhuệ ở dưới tay anh nâng lên đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp nhìn anh.
Hình ảnh này làm cho cảm giác của anh thêm mãnh liệt.
Ôn Uyển: Nói ra  bạn có thể không tin nhưng tôi cảm thấy em trai của tôi đang  dụ dỗ mình.
Anh lấy khăn giấy về nói với Tống Nhuệ: “Cậu tự lau đi”
Tống Nhuệ không làm, Ôn Uyển vừa lùi ra sau một chút hắn lập tức đưa mặt mình gần lại một tí.
Ôn Uyển không khỏi buồn rầu.
Chỗ nào của Tống Nhuệ cũng  tốt nhưng chỉ có một điều, không biết tại sao từ khi Tống Nhuệ  đến nhà của mình  giống như được kích hoạt công tắc kỳ quái nào đó, hắn không thầy mà học được cách bám người.
Nói chi tiết, hắn đối với tất cả tiếp xúc thân thể liên quan đến Ôn Uyển đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Ôn Uyển vốn đã  quen sống một mình, đột nhiên nhiều thêm một người cao lớn  có thể  xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, lúc nào.
:”Tống Nhuệ!” : Chẳng hạn như hiện tại, hai người vừa ăn xong bữa sáng, anh ở  phòng bếp rửa chén, chỉ để Tống Nhuệ một mình ở bên ngoài ngây người một lát. Ngay một lát, Ôn Uyển cảm giác được người mình nặng xuống.
Tống Nhuệ  đứng ở cửa canh anh một lúc. Kỹ năng làm nũng tên mãnh nam càng lúc càng thuần thục, hai tay quấn chặt quanh eo Ôn Uyển, đầu chôn  trên vai anh.
Ôn Uyển cố sức nhấc mặt ra khỏi vai để hít thở, cùng lúc dùng khuỷu tay lay con gấu Koala cỡ lớn bám trên người mình ra một chút.
Ôn Uyển có nghĩ tới vấn đề này, đứa trẻ này trước đây đơn giản là quá thiếu thốn tình thương. Anh kiên trì khuyên bảo:”Tống Nhuệ, cậu cũng đã  lớn rồi cũng nên học cách ở một mình đợi đi”:
Tống Nhuệ bị anh đẩy ra một chút,  tay được Ôn Uyển nhét vào một quả táo.
“Đi ra bên ngoài chờ anh.” Anh nhẹ nhàng nói.
Nhìn hắn xoay người đi ra  ngoài, Ôn Uyển mới tiếp tục rửa chén.
Một lát sau, Ôn Uyển rửa tay xong từ phòng bếp đi nhìn thấy Tống Nhuệ đang ăn táo ở trên ban công mấy cái cây nhỏ do anh tự trồng.
Nơi có ánh mặt trời trong nhà Ôn Uyển trồng bạc hà,  cây hương thảo và rau thơm là những gia vị có thể dùng ngay trong bế. Anh xoay người đi lấy thuốc của Tống Nhuệ gọi to:”Tống Nhuệ lại đây.”
Kẻ cao lớn kia lộc cộc đi đến.
Ôn Uyển ra hiệu cho hắn ngồi trên ghế sô pha: “Lại đây, bôi thuốc”:
Tống Nhuệ ngồi im, Ôn Uyển vén vạt áo hắn lên trên, một giây sau tay đã bị Tống Nhuệ  đè xuống.
Ôn Uyển không hiểu chuyện gì nhìn hắn, lần đầu tiên Tống Nhuệ không nhìn anh chằm chằm, ngược lại còn quay đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút  thì hiểu ngay, khuyên nhủ: “Chuyện này có gì phải thẹn thùng, người cậu có cái gì mà anh chưa thấy  sao”. Thêm nữa tối hôm qua lúc anh lau người cho hắn cái gì nên thấy thì đều đã thấy hết cả rồi.
Tuy nhiên nếu Tống Nhuệ cảm thấy không tiện, Ôn Uyển vẫn hiểu ý mà đem thuốc mỡ và dầu xoa bóp đưa cho hắn: “Vậy cậu tự đi vào bên trong bôi thuốc được không? Tí nữa anh giúp cậu xem vết thương trên lưng”:
Anh muốn rút tay về nhưng lúc này lại bị Tống Nhuệ giữ lại.
Tống Nhuệ  ấn một chút, sau đó buông ra. Lần này hắn thẳng thắn nhìn Ôn Uyển, nếu  không nhìn thấy mặt hắn không biết đã đỏ từ khi nào, Ôn Uyển thực sự nghĩ rằng hắn đã muốn bỏ cuộc.
Ôn Uyển không  chắc chắn lắm mà hỏi hắn: “Được không thế? Anh giúp cậu bôi nhé”:
Anh xốc áo Tống Nhuệ lên, suy nghĩ một chút, đem  vạt áo đưa cho  hắn cắn để chịu đựng cơn đau đớn.
Tống quả thật phải nhịn đau.
Ngoài trừ phần băng gạc, thuốc mỡ cần được  xoa bóp, dầu gió cần được làm nóng, dù là yêu cầu nào Ôn Uyển cũng dùng tay cẩn thận, kiên nhẫn nắn bóp.
“Tống Nhuệ, cậu đừng cứng đơ người như thế, làm vậy anh không bôi thuốc được”
Ôn Uyển cảm nhận được Tống Nhuệ thật sự rất đau. Nhìn bộ dạng hắn thở dốc, bắp thịt trên toàn thân đều căng cứng, sắc mặt gần như so với lúc trước đỏ hơn một chút.
Hắn hình như hơi thẹn thùng, nhưng mắt  vẫn như  cũ nhìn Ôn Uyển chằm chằm không chớp mắt.
:”Quần áo trước hết không thể buông xuống, đợi thuốc khô lại”: Ôn Uyển  vặn nắp chai dầu, thuận tay áp mu bàn tay hơi lạnh lên sườn mặt Tống Nhuệ, vừa chạm vào liền tách ra.
“Xem ra  rất đau.” Anh lẩm bẩm, đi tránh qua một bên đặt thuốc lại chỗ cũ rồi rửa tay.
Tống Nhuệ như trải qua một  lần cực hình. Ôn Uyển đi khỏi, hắn đã gục đầu xuống ngã thằng xuống ghế sofa, cả người đều bốc  lên khí nóng.
Một lát sau, Ôn Uyển từ bên trong đi ra vừa lau tay vừa hỏi Tống Nhuệ::“Lát nữa anh đi ra ngoài mua đồ ăn, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi hay muốn ra ngoài với anh?”:
Tống Nhuệ nghe vậy từ ghế sô pha đứng dậy.
——Hắn có thể. Hắn còn có thể mà.
Khóe mắt Ôn Uyển cong lên.
Không thể coi thường chợ thực phẩm, mỗi một khu chợ đều như một chiến trường không có khói thuốc súng.  Ôn Uyển cũng như những người khác vội vã đi lên chợ mua đồ ăn vào buổi sáng. Đó là thời điểm mà nguyên liệu tươi mới và phong phú nhất trong ngày. Nếu đi trễ hơn một chút, những gì mua được đều là thứ do  người khác chọn lựa xong mà còn tồn lại.
Anh mang theo Tống Nhuệ đi vào bên trong khu chợ thực phẩm sầm uất. Tống Nhuệ như hình với bóng mà ở cạnh bên người anh, còn bị cô bán hàng khen một câu tình cảm anh em thật tốt.
Ôn Uyển cười cười, cúi đầu lựa chọn thực phẩm.
Anh đối với Tống Nhuệ cũng không phải người tốt. Anh là người đã đối xử tệ bạc với hắn.
Trên đường về nhà, Ôn Uyển nhìn thời gian vẫn còn sớm liền dẫn Tống Nhuệ đi siêu thị. Lúc đi ra, bàn tay không bị thương của Tống Nhuệ xách theo một thứ giống như bao tải.
Đây là một cái túi đựng thức ăn cho mèo. Hai người cùng nhau đi xuống cho mèo ở tầng dưới tiểu khu ăn.
Những con mèo hoang ở đây lúc trước đã được một mình Ôn Uyển nhận nuôi. Bên cạnh chiếc bồn hoa cũ nát, Ôn Uyển đã để một hộp nhựa đựng thức ăn cho đàn mèo. Bát đựng thức ăn mèo không thể dùng loại nhìn qua có vẻ  tốt, nếu không sẽ bị người lấy mất.
Mèo hoang sống ở tầng dưới tòa nhà  so với mèo nhà dường như  không phải cùng một loại. Chúng lớn lên xấu xí, không những không cho người khác chạm vào, còn cào cắn người, cho dù cho ăn bao nhiêu lần cũng không thân nổi.
Nhóm người đến cho mèo ăn đến một nhóm lại đi một nhóm. Chỉ có Ôn Uyển vẫn duy trì việc làm này,  bất kỳ  loại mèo nào anh cũng đều yêu thích như nhau.
Bình thường anh làm ca đêm, nếu  ban ngày không có công việc anh cũng sẽ đến đây chăm sóc  mèo.
Nhưng bây giờ đã có thêm một Tống Nhuệ theo sát anh.
Ôn Uyển giải quyết bữa trưa đơn giản. Anh trổ tài một chút, chỉ làm món cháo cá vược, gà nướng  da giòn và măng tây luộc. Lo rằng Tống Nhuệ sẽ đói, anh còn hấp một nồi bí ngô và khoai lang.
Ăn xong, tráng miệng là bánh ngọt thạch sả chanh đông lạnh.
Trợ lý nhỏ quay lại khi anh đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp. Ngay khi anh vừa quay trở lại, nó đã hỏi ngay: “Thằng nhãi kia còn chưa đi à?”
“Ừ.” Ôn Uyển tập trung gọt măng tây, không  hề bất lịch sự dò hỏi nó: “Tất cả đều thuận lợi chứ?”:
Nhắc đến vấn đề này,  trợ lý nhỏ ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Không vấn đề lớn đấy”:
“Hồ sơ dữ liệu của nhân vật Tống Nhuệ ở thế giới này tôi đã xem qua, nói với cậu như thế này đi vô cùng hoàn hảo. Mỗi một thông số dữ liệu đều hoàn toàn bình thường, cho dù là bản thân tôi cũng không thể dò ra một chút sai sót của hắn.”
Nó xúc động kết luận: ” Tích thủy bất lậu*, thật lợi hại”.
Ôn Uyển nghe xong ngẩn ra đây là vấn để lớn mà nó nói sao?  Lần đầu tiên anh thấy có người vu oan hãm hại người khác một cách tự nhiên thoải mái như vậy.
Ôn Uyển không biết làm sao với nó, nói: “Cậu lúc nào cũng đa nghi.”
Trợ thủ nhỏ nhất quyết giữ vững lập trường không lay chuyển được của mình, cãi lại: “Cậu thì biết cái gì!” Nó lại hỏi Ôn Uyển: “Tiếp theo cậu định làm gì đây?”
Ôn Uyển hạ mi mắt,  đặt nồi măng tây tươi xuống mấm: “Đợi cho vết thương của em ấy ổn hơn chút, tôi sẽ đưa em ấy về.”
Bữa trưa dọn lên bàn thường lệ bị Tống Nhuệ giải quyết sạch sẽ.
Ôn Uyển phát hiện Tống Nhuệ có một đặc điểm anh rất thích. Đó là cảm giác nấu cơm cho hắn là một  việc rất thành tựu. Hắn không kén ăn, cũng không kiêng ăn. Ôn Uyển có làm bao nhiêu cuối cùng đều bị tên này ăn sạch. Làm cho người khác có cảm giác hắn rất thích ăn những món  do mình làm ra.
Thật là một đứa trẻ ngoan.
Mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong Ôn Uyển đều đi ngủ trưa. Mỗi lần ngủ trưa đều khá lâu anh làm việc vào buổi tối,  cả buổi chiều đều là thời gian ngủ của anh.
Tống Nhuệ đương nhiên cũng cần ngủ. Trẻ con phải ngủ nhiều mới cao được. Vấn đề là, dưới sự quan sát của trợ lý nhỏ, hiện tại hắn phải ngủ ở đâu.
Cuối cùng, Ôn Uyển tự trải đệm cho mình trong phòng. Anh kéo rèm cửa sổ lại làm căn phòng trở nên tối hơn, buộc Tống Nhuệ đang không phục nhắm mắt lại ngủ.
Sự thật chứng minh, đã không phục thì vẫn là không phục, Tống Nhuệ thừa dịp anh ngủ thiếp một chút lập tức im lặng trượt ra khỏi giường, nhanh nhẹn chui vào trong ổ chăn của Ôn Uyển.
Gần như đêm qua Ôn Uyển không chợp mắt. Bây giờ Tống Nhuệ đã ở bên cạnh mình, anh cuối cùng đã có thể an tâm lại. Anh mệt mỏi đến mức đầu vừa chạm vào gối liền nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Tống Nhuệ từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Uyển trong giấc ngủ say, cảm nhận cảm giác và nhiệt độ cơ thể của anh trong lồng ngực. Ở chỗ Ôn Uyển không nhìn thấy khóe miệng cong lên hài lòng.
Trợ lý nhỏ nổi trận lôi đình, tức đến mức miệng không tiếng động xì khói.
Trong phòng vừa yên lặng vừa ấm áp, hai người quấn quýt ngủ cùng nhau, chậm rãi hít thở.
Ôn Uyển ngủ một giấc ngon lành. Chất lượng giấc ngủ trưa này so với những lần trước đây đều cao hơn, bỏ lỡ cả thời gian rời giường. Đồng hồ báo thức reo vài lần anh đều không nghe thấy.
Trợ lý nhỏ nhìn không vừa mắt cảnh anh ngủ mê mệt không quan tâm đến công việc như vậy, tạm ném  đi tôn nghiêm của trí tuệ nhân tạo, trở thành một cái đồng hồ báo thức: “Ôn Uyển! Dậy mau lên! Đến giờ rồi! ”
No bám mãi không tha, cuối cùng cũng kêu được Ôn Uyển dậy.
Ôn Uyển vất vả nâng mí mắt nặng trĩu nhìn Tống Nhuệ đang ở bên cạnh, một tay lay lay, ỉu xìu gọi: “Tống Nhuệ. Mau dậy đi.”
Gọi một hồi, chính anh lại ngủ tiếp.
Thật ra Tống Nhuệ bị Ôn Uyển gọi một tiếng đã tỉnh. Nhưng sau khi hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy lại không thấy Ôn Uyển đâu, quay đầu thấy anh vẫn đang nằm vì vậy hắn không chút do dự gục đầu, nằm xuống một lần nữa.
Trợ lý nhỏ: …
Tuy tôi không phải lại người, nhưng hai người cũng giống chó ghê.
Nó hít sâu một hơi, rồi — “Ôn!!! Uyển!!!”
Lần này Ôn Uyển bừng tỉnh.
Anh mới  biết được bầu trời bên ngoài đã tối sầm từ bao giờ, lập tức có chút tự trách, vội vàng vuốt mặt từ trên giường bò dậy.
Ôn Uyển nhìn thấy Tống Nhuệ không biết từ lúc nào đã ngủ cùng một chỗ với anh, chắc là do không cẩn thận từ trên giường lăn xuống.
Trợ lý nhỏ:? Cậu mở  rộng tầm nhìn ra chút được không?
Anh đánh thức Tống Nhuệ  nhờ hắn giúp mình thu dọn lại chăn mền  còn mình thì chạy vào bếp làm cơm chiều hôm nay.
Đã qua giờ cơm chiều một chút, Ôn Uyển không thể không làm một bữa cơm đơn  tối đơn giản. Anh nghĩ thầm hay là nấu mì đi, vừa nhanh vừa no bụng.
Trong phòng, Tống Nhuệ tùy tiện nhét từng cục từng cục chăn vào trong tủ,  ngáp một cái  rồi vào WC đi tiểu.  Ôn Uyển từ phòng bếp ló đầu ra gọi hắn: “Tống Nhuệ ơi——-”
Tống Nhuệ mới bước một chân vào WC đành phải rút lại chuyển hướng đi qua phòng bếp.
Mà Ôn Uyển vừa quay lại  thì không kịp phòng bị nhìn thấy toàn thân Tống Nhuệ chỉ mặc quần cộc xuất hiện ở cửa nhà bếp.
Khuôn mặt già nua của anh ửng đỏ lên.
Ai nha.
Trợ lý nhỏ từ nãy giờ đã phát điên lên: “Tôi kinh! Thằng nhãi không biết xấu hổ! Còn không biết bản thân mình là người ngoài à!”
Đàn ông ở nhà không mặc áo không phải là vấn đề gì, chuyện này rất bình thường nha, vấn đề ở chỗ hắn quá xuất sắc, không có chỗ nào là không có hormone phát triển.
Thảo nào lúc anh tỉnh lại thấy người mình toàn mùi thuốc. Quần áo Ôn Uyển đưa cho Tống Nhuệ mặc vào đều quá nhỏ. Nên lúc ngủ Tống Nhuệ bèn cởi ra.
Ôn Uyển tự  kiểm soát chính mình, trưng hai cái tạp dề trên tay mình trước mặt Tống Nhuệ, nghiêm túc hỏi hắn: “Cái nào đẹp hơn nhỉ?”
Chuyện này anh cùng với trợ lý nhỏ trao đổi vài lần. Lần nào trợ lý nhỏ cũng không kiên nhẫn qua loa lấy lệ cho qua. Ôn Uyển mua một cái tạp dề đáng yêu lại không có người chia sẻ,  cảm thấy tủi thân vô cùng.
Vậy mà cậu ta còn nói là phải nhanh chóng nấu cơm? Trợ thủ nhỏ không hiểu nổi, thêm nữa, phải nói bao nhiêu lần Ôn Uyển mới tin hai cái đẹp như nhau đây.
Nói đi nói lại, trước khi nấu cơm phải mặc loại tạp dề nào, chuyện này thì có cái gì phải suy nghĩ nhỉ!
Chỉ thấy Tống Nhuệ đang dựa vào khung cửa, vẻ mặt trầm ngâm tự hỏi.
Rất quan trọng, rất cần cân nhắc. Dù Ôn Uyển mặc cái nào hắn cũng thích, cho nên vô cùng khó chọn.
Trợ lý nhỏ hiện ra nhiều dấu chấm hỏi:????
Chẳng trách hai kẻ này có thể đi cùng nhau, đều cảm thấy việc chọn lựa một cái tạp dề là chuyện rất quan trọng. Đúng là vật họp theo loài.
Nửa giờ sau, Ôn Uyển đem thêm nguyên liệu bỏ vào món súp chua với mì thịt bò, khoai tây chiên và bánh sữa đặc lên bàn. Tống Nhuệ không thể uống  rượu, nên anh chỉ rót nước chanh cho hắn.
Mì cho Ôn Uyển là một chén, cho Tống Nhuệ là một tô.
Ôn Uyển nhìn Tống Nhuệ ngồi đối diện vùi mình vào bàn ăn, đũa của mình lại trong bát đâm đâm, anh do dự đêm này đi đến sàn thi đấu có nên đưa Tống Nhuệ đi theo hay không.
Trạng thái trước đây của Tống Nhuệ ở sàn thi đấu làm cho Ôn Uyển lo lắng.  Hơn nữa gần đây anh không  tiêm thuốc cho Tống Nhuệ, anh còn cho rằng hôm qua Tống Nhuệ đánh nhau có liên quan đến chuyện này.
Tống Nhuệ bưng tô mì lên  uống nốt ngụm canh cuối cùng, sau khi đặt tô xuống bàn còn ợ một cái.
Trái tim người mẹ hiền của Ôn Uyển nháy mắt đã bị hành động đáng yêu này  thu phục.
Thậm chí còn muốn lấy di động ra chụp một bức ảnh vừa ăn cơm no của đứa nhỏ này.
Chú thích
Hải nạp bách xuyên: một biển có thể chứa trọn cả trăm sông, hàm ý là có thể dung nạp mọi thứ.
Vừa thuần vừa dục: vừa ngây thơ vừa có dục vọng mãnh liệt.
Tích thủy bất lậu: làm việc không để lại chút sơ hở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.