Bảo không nghĩ tới có là gạt người, mặc kệ là tâm lí hay sinh lí.
Bởi vì vừa dội nước lạnh nên người anh hơi lạnh, ống tay áo dính nước cuốn lên, ẩm ướt dán lên trên ngực của cô.
Khi đi ngủ Mộ Tây đổi áo tắm trên người thành váy ngủ. Lục Nhược thấy cô không có ý phản đối lưu loát đem dây áo theo đầu vai kéo xuống dưới, hơi động vào làn váy một chút chiếc váy liền rơi ra khỏi cơ thể cô.
“Em không…”
Lục Nhược nằm trên người cô: “Em không cần cái gì?” Loại âm thanh trầm thấp này của anh thường ngày cô đã rất quen thuộc nhưng mỗi chữ lại đem theo ý muốn nồng nàn. Ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Tây nhìn lên trên đầu giường, ánh trăng bị rèm cửa che lại nhưng ánh sáng vẫn len lỏi vào bên trong. Cô nhìn thấy yết hầu anh lay động. Anh đè nặng thêm xuống đem tay bao phủ nơi mềm mại của cô, thấy cô có ý muốn bỏ trốn, anh nhanh tay nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng và anh.
Da thịt gần gũi, tay chân không ngừng dây dưa, của anh cứng rắn để ở nơi mềm mại của cô, tại nơi sâu nhất ấy hình như nước triều bắt đầu dâng lên.
“Anh muốn em!” Anh nói kiên quyết, lại bất đắc dĩ bỏ thêm một câu: “Chỉ cần em không cự tuyệt!” Chỉ cần cô kháng cự, anh liền ngưng. Mộ Tây hiểu được ý tứ của anh.
“Trước thân thiết một chút!” Anh lầm bầm một chút đặt môi lên trên môi cô. Cách một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996634/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.