Một buổi sáng sớm ba năm sau, thành phố M, trong khu văn phòng của Công ty truyền thông Mộ thị.
Di động không ngừng rung lên, một bàn tay thon dài với những ngón tay màu nguyệt sắc cầm lên, nhấn tại nút nghe: “Vâng”
“Tối hôm qua mẹ lại uống rượu nữa có phải không?” Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại kia Mộ Tây lập tức tỉnh, xoa xoa đầu đau lập tức đứng lên, làm rơi xuống dưới chân phải cô một đôi giày cao gót, thuận tiện đem tay vỗ vỗ cái đầu: “Làm gì có, bảo bối có nhớ mẹ hay không?”
Bên kia không hề do dự một chút nào trả lời: “Nhớ!” làm cho Mộ Tây rất vui mừng.
“Mẹ, hôm nay là thứ năm, ngày mai Đào Đào có thể gặp mẹ rồi phải không?” Tiểu Đào rất hưng phấn. Bây giờ nó ba tuổi, đang học tại nhà trẻ tốt nhất gần đây. Mặc dù có rất nhiều bạn bè chơi cùng nhưng buổi tối, nó vẫn rất nhớ mẹ, muốn được ôm ấp.
“Đương nhiên rồi bảo bối. Thơm mẹ cái nào!” Mộ Tây dịu dàng nói.
Đầu dây bên kia truyền đến “Ba” một tiếng, Mộ Tây còn nghe rất rõ giọng cười nho nhỏ.
Lộ Dao đẩy cửa ra liền nhìn thấy Mộ Tây đang ngồi trên sô pha cười ngây ngô, cô cau mày nhìn qua văn phòng. Tốt lắm, hai chiếc giày cao gót lệch qua một bên, khăn trải bàn rơi xuống một đống, trên bàn trà còn bày bừa một ít văn kiện. Tách cà phê đổ còn lại cặn nhiễm bẩn vài tờ giấy.
“Làm phiền chị có chút ít bộ dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996627/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.