Ngoại truyện 1
Năm tuổi là khoảng thời gian Mộ Tây làm công chúa hạnh phúc nhất trên đời. Khi đó công nghiệp còn chưa phát triển, thế giới lúc đó bình yên hơn so với bây giờ…
Khụ, chủ yếu khi đó Mộ Đông cùng Mộ Nam chưa ra đời, Mộ Tây là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nên được các vị trưởng bối vô cùng yêu quí. Mộ Trung cùng Mộ mẹ còn bận công tác, Mộ Bắc đến trường không có ai mang cô đi chơi, Mộ bà còn cùng cô nhảy dây.
Khi cô được bố tuổi rưỡi, Mộ Tây bị Mộ Trung ôm đi tới nhà Lục gia làm khách: “Nhị Tây” Mộ Trung vui vẻ đem lắc lắc cánh tay Mộ Tây “Kêu bác đi con!”
Tiểu Mộ Tây miệng “Cạch cạch lỗ lỗ” đôi môi đo đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của bác trai, hắc hắc cười hai tiếng: “Chén chén chén chén”
Xem cô bất kính như vậy trông lại càng đáng yêu, không kìm lòng đem bàn tay thô ráp sờ sờ vào má cô.
“Nhị Tây ngoan, bố cùng bác Lục bàn việc, con đi chơi cùng dì này nhé!” Mộ Trung đưa cô cho người khác bế đi chơi, cô không đồng ý cứ nắm chặt lấy váy của mình.
Mộ Tây ngoái đầu nhìn dì Trương mập mạp dễ gần đem tay lồng vào tay bà.
Thật không giống với nhà mình một chút nào đi nha, Mộ Tây chạy loạn nhìn ngó khắp mọi nơi. Dì Trương ôm nàng chạy vào hoa viên chơi, nơi này ấm áp lại nhiều hoa thơm cỏ lạ, Mộ Tây chạy lòng vòng trông rất là vui vẻ.
“Nhị Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996607/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.