“Trà, điểm tâm, đồ ngọt, anh còn yêu cầu gì nữa không?” Mộ Tây đem tất cả yêu cầu của Hứa Diệc Hàng đem dặt ở trước mặt anh, ánh mắt cổ quái nhìn nhìn: “Anh còn có yêu cầu gì nữa không?”
Từ ngày vô tình gặp anh ở quán cà phê của Lâm Sinh, Hứa Diệc Hàng mỗi ngày đều đến, mà không chỉ vậy mỗi lần đến anh đều gọi mấy thứ đồ linh tinh bày đầy trên bàn sau đó ngồi lại đến mấy giờ.
Hứa Diệc Hàng chỉ mỉm cười nhìn Mộ Tây: “A Tây ngồi xuống nói chuyện với anh một lát đi!”
Mộ Tây nhìn về nơi khác: “Thực xin lỗi bổn tiệm không có cung cấp loại dịch vụ này, nếu anh cần có thể đi ra cửa và rẽ trái” Cô thật sự không biết anh muốn gì ở cô, không phải anh cũng có bạn gái mới rồi, sao mỗi ngày còn đi tới đây. Mỗi lúc làm việc cô vẫn có thể cảm nhận tầm mắt của anh vẫn luôn đặt trên người mình, ngẫu nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh không hề e ngại nhìn thẳng vào mắt cô cười đây ý nhị.
“Cái kia,” giọng nhỏ nhỏ như còn nuốt trong họng, nhân lúc cửa hàng vắng khách, cô bèn đem một chiếc ghế ngồi đối diện với anh: “Em đã kết hôn hơn nữa anh cũng đã có bạn gái mới rồi, nếu anh muốn cùng em nối lại tình xưa e không được hợp lí cho lắm… ” Tuy rằng nói như vậy có vẻ hơi quá nhưng bẳng chính trực giác của mình Mộ Tây biết Hứa Diệc Hàng đang muốn dụ dỗ cô…
“A Tây, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996598/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.