“Anh có ăn bánh trứng không? Hay ăn Q đế? Ăn đến phát phì?” (Q đế: Q蒂 bánh vỏ là chocolate, có vẻ giống chocopie nhà mình!)
Lục Nhược không nói gì nhìn theo túi đồ ăn của Mộ Tây đang lấy ra các loại đồ ngọt, không thể nhịn được nữa nắm tay cô: “Đừng lấy ra nữa. Anh không thích đồ ngọt.”
Mộ Tây che miệng kinh ngạc, hoài nghi cầm cái bánh trứng đưa ra trước mắt anh: “Anh thực sự không thích đồ ngọt?”
Đầu hạ, buổi tối vẫn là hơi lạnh, hai người túc trực ở ghế dài ngoài hành lang một đêm. Lục Nhược khoác cho Mộ Tây áo của anh, bỏ đi khuôn mặt hơi nhợt nhạt thì cả người vẫn là rất tỉnh táo. Anh vặn người, lấy tay xoa đầu cô: “Ai nói cho em anh thích những thứ này?”
Mộ Tây cắn miếng bánh trứng nói cứng: “Em thấy anh tính tình trẻ con. Hẳn là thích đồ ngọt.”
Lục Nhược hạ mắt, cô so sánh đúng là kệch cỡm. Anh đứng lên nhìn vào phòng bệnh: “San San thế nào rồi?”
“Đang ngủ. Đúng rồi, anh ngồi xuống, em lau mặt cho.” Mộ Tây ấn anh trở lại ghế dài, xoay người đi tìm bác sĩ tìm rượu thuốc: “Mặt anh sưng như vậy thật xấu.”
Lục Nhược nhớ ra, sờ sờ hai bên má. Quả có đau.
Mộ Tây cầm chiếc khăn tẩm rượu thuốc cẩn thận lau mặt anh: “Bố xuống tay thật mạnh. Chỗ này, chỗ này đều bầm tím cả.”
Lục Nhược cười khổ: “Bố anh thân từng là quân nhân, sức khỏe cũng không tồi.”
Mộ Tây nghiêm túc nhìn anh: “Về sau anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996583/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.