Mộ Tây nước mắt lưng tròng kể lại bệnh trạng của bà nội. Mộ bà nghe xong không tỏ ra xúc động mà lại thực bình tĩnh, đem chân mình vỗ vỗ qua chăn: “Ta đã ở cái tuổi này rồi, đi gặp ông nội chúng bay cũng là chuyện sớm muộn thôi. Để lại cái mạng này không có gì oán thán.”
“Bà nội đừng nói vậy!” Mộ Tây khóc thút thít.
“Người trẻ tuổi chính là vẫn chữa chấp nhận được! Tiểu Lục đã trở lại rồi à! Thế nào?” Lục Nhược đi ra ngoài bôi thuốc mới trở lại liền được Mộ bà nhiệt tình đón tiếp. Còn cái tên đầu sỏ làm anh đau đớn mắt lại đỏ hoe.
Anh đem chân tay co duỗi: “Không có việc gì! Bà nội, bà có muốn ăn cái gì lót dạ không!”
“Ta vừa mới ăn bát cháo, giờ chưa đói. Lại đây ngồi đi!” Mộ bà chỉ vào cái ghế trống bên cạnh Mộ Tây.
“Hai đứa định bao giờ thì tiến hành!” Mộ bà nhanh chóng hỏi chuyện.
Mộ Tây nhu nhu toan dời đi ánh mắt, thực ngoan nói: “Khi nào cũng được ạ!”
Lục Nhược nhìn cô một cái: “Nghe theo ý bà nội!”
Mộ bà hớn hở vỗ vỗ tay Mộ Tây nói: “Tốt lắm ta hôm nay có nhìn qua hoàng lịch, tháng sau ngày 28 là ngày tốt, hay là chọn luôn ngày đó đi!”. Bà đem một chiếc nhẫn đã theo trên tay bà nửa đời người đưa cho Lục Nhược nói: “Tiểu Lục cầm đi!”
Lục Nhược cầm được, Mộ Tây rất muốn giành lại trên tay anh.
Mộ bà chậm rãi phun ra một hơi nói: “Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nguoi-cu-don-nguoi-moi/2996572/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.