Edit: Dương Tử Nguyệt
Cơn tuyết đầu đông bắt đầu từ đêm qua vẫn chưa dừng lại, đến trưa hôm sau thì đã tích được một lớp tuyết dày, Nghi Lâm đi ra khỏi phong, gió thổi mạnh mẽ, thổi vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, không biết sao lại nhớ tới chuyện năm trước, lúc đó cô ở phái Hằng Sơn cùng Nghi Mẫn và các sư tỷ ngồi một chỗ sưởi ấm, lúc đó tuy kham khổ, nhưng lòng lại bình yên hạn phúc, không giống bây giờ, đề phòng khắp nơi, chuyện gì cũng phải cận thận, chỉ sợ không chú ý một cái là mất mạng, gây họa tới sư môn.
Cô không lo lắng Đông Phương Triệt sẽ vì cô mà diệt phái Hằng Sơn, dù sao cái khẩu hiệu “Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng suy nghĩ cùng hành động” không phải đề làm cảnh, có điều… Nếu Đông Phương Triệt ngấm ngầm giết vài đồng môn ở phái Hằng Sơn lúc xuống núi để hả giận thì… Cô không thể mạo hiểm được. Ba Hàn nói, làm người phải có trách nhiệm, làm việc không được để thẹn với lương tâm. Nghi Lâm tự nhận mình không theo đuổi tới cảnh giới đó, cô có thể không quan tâm mạng sống của người xa lạ, nhưng mạng của các đệ tử phái Hằng Sơn… Cô không thể bỏ mặc.
Đông Phương Triệt ngồi ở phòng khách đợi cô tới ăn cơm, lúc Nghi Lâm cầm lò sưởi đi vào thì hách xì một cái, trong phòng rất ấm, nhưng bên ngoài lại lạnh lẽo, nóng lạnh đan xem, thật sự rất dễ bị cảm. Đông Phương Triệt ngoắc tay bảo cô tới gần, lấy tay vuốt lưng cô, oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nghi-lam-gap-dong-phuong-bat-bai/2186519/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.