Edit: Dương Tử Nguyệt
Trong Phong Nhã viện có một ao nhỏ, bên trong nuôi hơn mười loại cá, thời tiết hôm nay có chút âm trầm như muốn mưa, kỳ kinh nguyệt của Nghi Lâm đến rất đúng lúc, bởi vì là ngày đầu nên ra không nhiều. Đông Phương Triệt không cho cô xuống giường, cô gái nhorkhoong muốn nằm trên giường, ỷ vào cửa sổ nhìn ra ao cá nhỏ bên ngoài, Nghi Lâm hưng phấn nói “Đông Phương, ta muốn câu cá” Từ cái ngày ái muội đó trở về sau, cô không gọi hắn là sư phụ mà gọi hắn là Đông Phương.
Hai người đều hiểu ý tứ này, dù sao cũng đã như thế rồi, nếu gọi ‘sư phụ’ cũng có chút hơi…
“Câu cá?” Đuôi lông mày Đông Phương Triệt nhếch lên, cười nói ‘Nếu muội không sợ đám giun mềm mềm tởm tởm đó thì chẳng sao”
Con giun… A….
Nghi Lâm thay đổi ý nghĩ ngay lập tức, nói “Ta không câu cá”
Thấy cô nhát gan như vậy, Đông Phương cốc đầu cô một cái, bất đắc dĩ nói “Nếu như muội đấu với người khác, nhược điểm này sẽ hại muội”
Nghi Lâm bĩu môi nói “Trên người ta có một đống mê dược, chưa ngu tới mức đi đánh nhau với người khác đâu”
Tuy cô nói cũng có lý nhưng hắn sẽ không để người khác có cơ hội ra tay với cô, nhưng mà… cái bộ dạng lúc này của cô giống như người ta đánh nhau đều là kẻ ngốc khiến hắn rất muốn đánh cô mấy cái.
Chạng vạng, cơn mưa tích góp trong một ngày bắt đầu hạ xuống, đám chim nhỏ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nghi-lam-gap-dong-phuong-bat-bai/2186448/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.