Hai người xuống chân núi là đã hơn tám giờ.
Lúc qua sông, Tạ Vũ nói: “Anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi.”
Thật ra chân vẫn còn đau, nhưng cô sợ anh mất thăng bằng thì hai người đều ướt như chuột lột.
Lục Viễn cười một tiếng: “Yên tâm, nếu tôi không đứng vững thì sẽ ném cô đi, như vậy nếu có rơi xuống nước thì cũng chỉ một mình cô thôi.”
Tạ Vũ cười ha ha.
Đương nhiên hai người không rơi xuống sông. Con sông này Lục Viễn đã đi qua vô số lần, nhắm mắt cũng đi sang được, cho nên bước đi ung dung, cõng Tạ Vũ qua sông rất thuận lợi.
Vì là thứ bảy, nên sân trường nho nhỏ yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua.
Lục Viễn cõng Tạ Vũ đến cửa kí túc xá của Trần Tâm Duyệt, gõ cửa, bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Trần Tâm Duyệt lộ ra: “Tạ Vũ, chị rốt cuộc về rồi? Em sắp buồn chán muốn chết rồi đây.” Nói xong mới ý thức được tình hình trước mắt không đúng, thấy Tạ Vũ xuống từ trên lưng Lục Viễn, lại vội hỏi: “Chị sao vậy?”
Tạ Vũ nhảy một chân ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, nói: “Xuống núi không cẩn thận bị trẹo chân.”
Lục Viễn đi theo bên cạnh cô, chờ cô ngồi xuống, ngồi xổm xuống, vén quần cô lên, thấy mắt cá chân hơi bầm tím, khẽ nhíu mày: “Sưng rồi, tôi đi lấy ít rượu thuốc xoa cho cô.”
Lục Viễn đứng dậy đi ra ngoài. Trần Tâm Duyệt tò mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-trang-sang-dan-loi-anh-ve/2119506/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.