Mặc dù không có động tĩnh gì lớn nữa, nhưng tối đó Tạ Vũ vẫn ngủ không ngon lắm. Mưa bên ngoài rơi rơi tạnh tạnh, cô cũng ngủ ngủ thức thức. Cho đến khi trời gần sáng, cô mới coi như ngủ thật sự được một lát, nhưng thức dậy rất nhanh.
Nắng mai nhàn nhạt ngoài cửa sổ hắt vào, Tạ Vũ quay đầu nhìn giường bên cạnh, nhưng lại chỉ thấy một nhóc con vẫn đang ngủ say. Cô nhíu mày, kêu: “Hiểu Hà… Hiểu Hà…”
Hướng Hiểu Hà bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng dạ một tiếng.
“Chị em đâu?” Tạ Vũ hỏi.
Hiểu Hà sờ sờ giường: “Có lẽ đi toilet rồi ạ.”
Tạ Vũ vén chăn lên đứng dậy, mặc áo khoác vào, vội vàng đi ra ngoài. Nhà tắm cuối hành lang không một bóng người, cô lại đẩy cửa toilet, ngoài cái mùi khó ngửi xông vào mũi ra, thì không có gì cả.
Tạ Vũ vội quay người đi đến cửa phòng Lục Viễn, gõ cửa. Bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt có chút lim dim của Lục Viễn ở trước mặt cô: “Làm sao vậy?”
“Không thấy Hiểu Quyên đâu nữa.”
“Chuyện khi nào?”
“Tôi vừa thức dậy, thấy trên giường không có người, tưởng con bé đi vệ sinh, nhưng cứ cảm thấy không yên tâm nên đi xem thử, quả nhiên không có.”
Lục Viễn lập tức xoay người, rồi nói với đứa trẻ bên trong: “Hiểu Cương, em và Hiểu Hà chờ ở nhà nghỉ đừng đi đâu hết, chờ thầy về đón hai đứa.”
Hiểu Cương hỏi bằng giọng mơ mơ màng màng: “Chị em lại chạy mất rồi ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-trang-sang-dan-loi-anh-ve/2119498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.