Quả nhiên đúng như ta đoán, hắn chẳng phải thứ tốt lành gì!
Ta vẫn còn nhớ khi tiên trưởng nói muốn đưa ta về tông môn, ta còn cố ý chọn mua một bộ váy đỏ, chính là muốn khiến nàng vui lòng.
Ta lại nhìn miếng ngọc bội uyên ương màu đỏ ấy, treo nó lên bên hông, cười hỏi tiên trưởng:
“Có đẹp không?”
Tiên trưởng như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ta ánh mắt rạng rỡ, nàng lại thành thật gật đầu.
Chỉ thế thôi, mà ta ngỡ rằng Dạ Trọng Hoa kia là người nàng từng để tâm, đến mức ta còn ngốc nghếch để tâm vào đó, để rồi nay thấy buồn cười vô cùng, một kẻ như hắn, nào xứng để ta bận lòng!
Mà tiên trưởng của ta, quả thật đã vì ta mà báo thù.
Vị đan tu trị thương cho ta vội vàng thất sắc, miệng liên tục nói, nhị sư huynh sắp bị đ.á.n.h cho quay vòng như chong chóng rồi.
Những kẻ trước kia đứng ngoài chế giễu, cười lạnh, giờ đây đều phải chịu báo ứng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Nhưng vì sao nơi tim ta lại đau đến thế? Như thể có thứ gì trong lồng n.g.ự.c sắp vỡ tung ra ngoài.
Đan tu kia bỗng thét lên một tiếng kinh hãi, lùi về sau, run rẩy nhìn ta.
Chỉ thấy từng luồng ma khí đặc quánh quấn quanh thân thể, vết thương rướm m.á.u chậm rãi liền lại.
Họ bảo, đó là ma.
Thân phận bị lộ, ma tu cất tiếng cười lớn.
Họ hỏi tiên trưởng, nàng vốn thanh khiết cứng cỏi, nay sẽ xử trí ra sao với một ma vật như ta.
Bọn họ đợi tiên trưởng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694691/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.