Nàng còn nói: "Tiên trưởng không sợ ta sau này bị ma khí phát tác, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo sao?"
Sợ, tất nhiên là sợ.
Nhưng ta nhìn nàng, trong mắt chỉ có bất lực cùng bối rối: "Ta không thể g.i.ế.c ngươi."
Ta đã g.i.ế.c rất nhiều người, chưa từng chần chừ, chưa từng nương tay.
Bởi vì trên kiếm ta, chỉ g.i.ế.c yêu nghiệt tội đồ.
"Nếu một ngày nào đó ngươi thật sự làm điều sai trái, ta cũng không thể g.i.ế.c ngươi."
Không làm nổi.
Ngu nương lặng lẽ nhìn ta vén cổ áo, để lộ kết ấn trên xương quai xanh:
"Nhưng ta có thể tự g.i.ế.c chính mình."
"Đây là kết đồng sinh."
"Đồng sinh cộng tử."
"Nếu có một ngày ngươi thật sự muốn tạo nghiệt, ta không g.i.ế.c ngươi, ta sẽ tự vẫn để tạ tội, ngươi cũng sẽ theo ta mà hồn tiêu phách tán."
"Ta đã cứu ngươi, gieo xuống nhân quả, thì quả báo ấy tự ta gánh lấy, không thể để kẻ vô tội liên lụy."
"Cho nên ta chấp nhận."
Người đời đều phải vì những việc mình làm mà trả giá.
Đã gieo nhân, thì ắt có quả.
Không cần người khác gánh thay.
Đó chính là đạo của ta.
25
Quả không ngoài dự liệu, ngày thứ hai sau khi ta và Ngu nương rời đi, tông môn đã phát hiện điều bất ổn.
Cũng bởi ta xưa nay làm việc luôn khuôn phép, lời hứa như vàng, chưa từng trái mệnh sư tôn.
Cho nên bọn họ tự nhiên buông lỏng cảnh giác đối với ta.
Đợi mãi chẳng thấy ta đưa ma vật đến, lúc đẩy cửa viện ta ra, mới phát hiện nơi ấy đã người đi nhà trống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-nguoi-se-quay-ve/4694683/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.