Dương Ngọc Hân - cái tên mà không biết từ khi nào đã ám lấy tâm trí của tôi.
Cũng không biết từ khi nào mà tôi lại để ý đến cô bạn nhỏ bé ít nói trong lớp.
Có phải là lúc mà cậu ấy dùng đôi mắt to tròn, long lanh ánh nước xin lỗi tôi với cái giọng nhẹ nhàng như ngậm mật vì đã hất rác trúng chân tôi.
Có phải là lúc mà cậu ấy cười với tôi khi cả hai đứa được giao nhiệm vụ.
Hay là lúc mà tôi thấy được ánh mắt hờ hững của cậu ấy khi đối diện với người được gọi là ‘bạn cũ’
Dù chỉ là nhìn từ phía xa, nhưng hôm đấy tôi đã nhìn thấy một biểu cảm khác hoàn toàn Dương Ngọc Hân ở trong ấn tượng của tôi.
Mới quen biết, tôi nghĩ Hân là một người ngọt ngào, một học sinh và con gái của một gia đình truyền thống. Một người trầm tính, ít nói, cách nói chuyện nhã nhặn lịch sự. Đôi mắt biết cười của cậu ấy làm cho tâm trạng của tôi mỗi ngày đều đặc biệt vui vẻ hơn.
Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng có lẽ tôi đã vô tình để ý đến cậu ấy nhiều hơn, mặc dù trước đó có hai đứa không có một chút liên hệ nào cả.
Bộ dáng lúc cậu ấy ngủ gật ở ghế đá như một chú cừu nhỏ bé bỏng vừa được ăn no xong liền lăn ra ngủ. Hai má bánh bao trắng trẻo, cặp lông mi dưới ánh nắng thấp thoáng sau tán cây nhìn không khác với cánh bướm là mấy. Với cự li gần như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567345/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.