Tôi tỉnh dậy là vào trưa hôm sau, cả người tôi bơ phờ ngồi trên giường. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm tôi không mở nổi đôi mắt của mình. Tâm trí đang còn lơ lửng thì lưng đã truyền đến cảm giác đau rát. Tôi quằn quại xoa xoa bên vai mới vừa vỗ cái bép, khàn giọng la lên: “ Mày lại lên cơn à?” 
Con My nó vừa vô cớ đánh tôi xong bây giờ lại còn khí khái đứng chống nạnh, hất cằm về phía tôi: “ Mày còn dám chửi tao! Con gái con đứa, nốc cho lắm vào thì thôi, còn dám đi riêng với trai lạ! Mày đúng là giỏi quá rồi!” 
Con người chính là một kiểu khi bị nói gì đó bất lợi cho bản thân thì điều đầu tiên họ nói chính là phủ nhận trước đã, sau đó thì tính sau. 
Với cái trạng thái mà não bộ của tôi còn chưa hoàn toàn ‘tỉnh táo’ thì theo phản ứng có sẵn tôi đã gào lên: “ Trai quái đâu mà trai! Trai nào hả?” 
Tôi ngồi quay lưng lại với My nên không hề biết biểu cảm của nó, chỉ là giọng nói của nó vừa đầy mỉa mai, không ngừng châm chọc tôi: “ Trai nào á hả? Mày thử nhìn xem cái áo mà mày đang mặc là của ai? Còn cãi tao?” 
Tiếng điều hòa kêu khe khẽ, tôi mở đôi mắt nhập nhòe nhìn xem áo mình đang mặc. Mùi hương thoang thoảng kia cứ như một sợi dây vô hình vương vấn ngay chóp mũi của tôi, theo đó là hàng loạt các hình ảnh như cuộn phim kéo dài trong đầu. Đồ trên người vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-moi-duoc-yeu-/3567343/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.