Vừa về đến nhà, Mộ Đông Phong lại giở thói trẻ con. Mộ Oản đặt túi đồ lên bàn, muốn xếp gọn vào tủ lạnh. Cô vươn tay, nhưng chưa kịp chạm đến đã bị Mộ Đông Phong từ phía sau bất ngờ ôm lấy. Mộ Oản có hơi giật mình, cô nghiêng mặt nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Thanh Mai…”
“Hửm?”
“Anh cảm thấy hình như có gì đó rất lạ.”
Tay Mộ Oản khựng lại, cô quay người nhìn xoáy vào mắt Mộ Đông Phong: “Lạ? Lạ ở chỗ nào? Anh lại nhớ đến giấc mơ kia nữa sao?”
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu, ôm Mộ Oản kéo cô ngồi xuống ghế, tay vòng tay siết chặt lấy eo Mộ Oản: “Thanh Mai, rõ ràng anh thấy em gặp tai nạn, khi đó… Có rất nhiều máu… Thanh Mai, em vốn dĩ không thể ở bên cạnh anh như lúc này được.”
“Mộ Đông Phong, anh nói năng lung tung gì thế?” Mộ Oản cau mày, khó hiểu nhìn Mộ Đông Phong.
Lúc này viền mắt anh lại đỏ lên, những chuyện đó xảy ra ngay trước mắt. Làm sao Mộ Đông Phong cơ thể dễ dàng quên đi như thế?
Mộ Oản nhắm nghiền mắt nằm trong vũng máu, tiếng la hét thất thanh chói tai lại chẳng thể lọt vào tai Mộ Đông Phong dù chỉ là một chút. Anh không biết khi đó mình đã gọi Mộ Oản bao nhiêu lần, gọi cô đến mức cổ họng đau rát khó thở. Nhưng Mộ Oản vẫn im lặng không đáp lại, tĩnh lặng đến mức như thể đang chìm vào một giấc ngủ sâu mà thôi. Nhưng Mộ Đông Phong biết rõ, Mộ Oản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-gio-dong-den/3549395/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.