“Áaaa! Mộ ảnh đế đang ở bên trong!”
“Đâu đâu? Tôi cũng muốn xem!”
“Chồng ơi!”
“Tụi em yêu anh!”
Tiếng hét chói tai vọng lại từ bên ngoài. Mộ Oản hoảng sợ đẩy Mộ Đông Phong ra. Nhưng dù dùng sức thế nào cũng bất thành.
Bên ngoài hỗn loạn, thậm chí bọn họ còn liên tục đập cửa đòi mở ra.
“Oản Oản, cô mở cửa ra cho chúng tôi nhanh lên. Tôi muốn thấy Mộ Đông Phong!”
Mộ Oản bị Mộ Đông Phong chặn môi, đương nhiên không thể lên tiếng. Ánh mắt anh trầm mờ, đôi tay vững vàng siết chặt eo Mộ Oản, một chút lại một chút, kéo cô đến gần hơn.
Mộ Đông Phong cúi đầu, thấp giọng nói bên tai Mộ Oản, khiến cô rợn cả tóc gáy: “Thanh Mai, mặt em lại đỏ rồi.”
Mặt cô quả thực đỏ, còn đỏ hơn cả cà chua. Tiếng đập cửa càng lớn hơn, Mộ Oản sợ hãi đẩy mạnh Mộ Đông Phong, chạy ra muốn mở cửa.
Nhưng chưa gì Mộ Đông Phong đã ngăn lại, anh mím môi, đầu mày thoáng cau lại: “Không được mở.”
“Không được?”
Ồ! Mộ ảnh đế lúc đến thì rất hùng hồn không sợ trời không sợ đất. Nhưng có vẻ hiện tại bị mấy y tá ngoài kia doạ cho sợ rồi.
Mộ Oản nhún vai, cười tà mị nhìn anh: “Anh có muốn nhảy cửa sổ không?”
Vừa dứt lời, mặt mày Mộ Đông Phong đã sám xịt. Đường cong trên mày anh càng nhăn lại dính chặt vào nhau. Mộ Đông Phong khó nhọc lên tiếng: “Em biết đây là tầng mấy không?”
Mộ Oản rướn người nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-gio-dong-den/3549385/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.