Tang Hạ quay lại phòng bệnh của Hà Diễn Thâm. Người đàn ông cao lớn đang ngồi im lặng trên giường bệnh.
Tia nắng yếu ớt từ khung cửa sổ hắt lên một bên mặt anh ta, vô thức làm Tang Hạ phải sững người.
Trước nay Tang Hạ đã rất nhiều lần nhìn thẳng mặt Hà Diễn Thâm, nhưng lần này, lại cảm thấy người đàn ông đó tuấn tú lạ thường.
Cô hắng giọng ho lên một tiếng, muốn bản thân thoát ra khỏi suy nghĩ về Hà Diễn Thâm, cũng muốn ra hiệu cho anh ta biết cô đã đến rồi.
“Tìm tôi có việc gì?” Tang Hạ đi vào, tiện tay quay người đóng cửa lại.
Hà Diễn Thâm ngồi nghệch ra trên giường, đầu mày có hơi nhíu lại. Cảm giác hình như anh đang cố gắng tìm lý do để giữ Tang Hạ lại.
“Mẹ tôi nói, tuần này em muốn giúp tôi tập đi?”
“À, nếu anh muốn… vậy bây giờ chúng ta thực hiện luôn cũng không thành vấn đề.” Tang Hạ tiến đến, níu lấy cánh tay Hà Diễn Thâm, để cho anh ta choàng tay lên vai cô như mọi lần.
Hà Diễn Thâm rất cao, mỗi khi đỡ anh ta, Tang Hạ cảm thấy bản thân như đang ôm một con gấu khổng lồ vậy.
Không biết Hà Diễn Thâm nghĩ gì, trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười nhạt làm Tang Hạ có hơi giật mình.
Ngay sau đó, chỉ vì một câu nói nhất thời, Hà Diễn Thâm liền bị cô bỏ mặc suốt cả tuần không thèm đếm xỉa đến.
Mặt Tang Hạ cũng vì thế mà nóng bừng lên, đổi lại lần này người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-gio-dong-den/3549382/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.