Mộ Đông Phong đặt tấm ảnh về chỗ cũ, cũng để lại cuốn sổ về nguyên vị trí của nó.
Về đêm, tuyết bay rợp trời, mây cao ngút ngàn che lấp ánh trăng sáng vằng vặc. Nhiệt độ hạ xuống thấp, khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Mộ Đông Phong trầm mặc nhìn Mộ Oản nằm trên giường một lúc lâu, anh tiến đến vén lọn tóc mái trước trán Mộ Oản sang một bên. Ngón tay vừa chạm vào lọn tóc đen nhánh, người kia đã cau mày khẽ động.
Mộ Đông Phong thận trọng lui tay lại, quay sang tắt đèn ngủ. Sau đó đóng cửa phòng ra ngoài.
Đêm đó Mộ Oản đã nằm mơ thấy một chuyện, cảnh tượng vừa mờ vừa ảo, nhưng thế nào cũng cảm thấy vô cùng chân thực.
Mộ Đông Phong đứng ngược sáng, che lấp thứ ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ. Anh ấy cúi thấp đầu, vây Mộ Oản vào trong lòng, im lặng hôn lên trán cô.
.........
Sáng sớm Mộ Oản bị đánh thức bởi chuông báo thức, cô mơ màng quơ tay tìm kiếm điện thoại. Còn chưa tìm được đã nghe thấy tiếng động rất lớn vọng đến từ bên ngoài.
Mộ Oản giật mình ngồi bật dậy, tỉnh ngủ hoàn toàn.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy cảnh tượng hết sức khó coi, Mộ Đông Phong vẫn đứng nguyên trong bếp... cùng chiếc lò vi sóng đang bốc khói đen bên cạnh.
Trán Mộ Oản nhăn lại, cảm thấy cổ họng khô khốc. Tức đến phát điên, chỉ muốn lập tức lao đến bóp chết người kia.
"MỘ ĐÔNG PHONG!"
"..."
"Anh cút ra khỏi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-gio-dong-den/3549366/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.