Tấm chăn dày phủ lên vai Mộ Đông Phong, Mộ Oản mím môi ngồi xuống ghế bên cạnh. Kéo chăn cao lên vai cho anh.
"Mộ Đông Phong, đừng làm loạn nữa."
Bàn tay cô bất chợt bị nắm lầy, bị người kia cứ thế siết rất chặt. Mộ Đông Phong ngước mắt nhìn cô, chậm rãi lặp lại: "Oản Oản, đừng không để ý đến anh."
Mộ Oản hơi dùng sức, muốn rụt tay lại. Nhưng Mộ Đông Phong nắm chặt đến mức khiến cổ tay cô hiện lên một vòng đỏ bắt mắt.
Có lẽ chỉ có lúc say Mộ Đông Phong mới có thể bày ra bộ dạng đáng thương này trước mặt cô. Vẻ ngoài cao ngạo đều bay biến, hiện tại trước mắt chỉ có người đàn ông đỏ mắt như sắp khóc, tính nết chẳng khác nào trẻ con đang làm nũng.
Mộ Oản trước kia từng mềm lòng biết bao nhiêu lần. Mỗi lần Mộ Đông Phong đối tốt với cô một chút, sẽ ngây thơ nghĩ rằng anh thực sự thích mình.
Nhưng dần dần, lại cảm thấy suy nghĩ đó vô cùng ngu ngốc, người nổi bật như Mộ Đông Phong, đừng nói anh ấy sẽ có chút tình cảm với cô. Ngay cả việc đứng bên cạnh thôi cũng chỉ sợ làm anh ấy thấy mất mặt.
Mộ Oản thở dài, nhìn xuống bàn tay mình đang bị đối phương nắm lấy. Tay Mộ Đông Phong lớn hơn cô rất nhiều, nắm một chút đã thấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Oản được anh ôm gọn rồi.
"Mộ Đông Phong, tỉnh rượu rồi thì về đi. Ngày mai em còn phải đi làm." Mộ Oản quay mặt đi phía khác, tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nao-gio-dong-den/3549364/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.