Dưới gốc cây gần trụ đèn, người đàn ông ngồi im lặng trên ghế đá. Tay siết chặt điện thoại. Do trời quá tối, Mộ Oản không thể nhìn rõ vẻ mặt anh ấy, nhưng cô chắc chắn người đó không ai khác chính là Mộ Đông Phong.
Cô cầm lấy áo khoác vắt trên kệ, nhanh chóng mặc vào người. Cũng không kịp thay một đôi giày cứ thế đi dép chạy xuống dưới nhà.
Lúc này đã muộn, hàng xóm dường như ngủ gần hết. Chỉ còn lại lác đác vài ánh đèn mờ từ khung cửa sổ chiếu xuống. Thật sự rất mờ.
Đi dép trên nền tuyết quả nhiên không dễ dàng, lớp tuyết mới đó mà đã dày lên rất nhiều.
Mộ Oản vừa đặt chân ra ngoài, trực tiếp lún xuống nền tuyết. Tuyết theo kẽ dép len vào chân Mộ Oản. Làm cô lạnh đến run người.
Nhưng Mộ Oản vẫn cố đi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng ngay ngắn trước mặt Mộ Đông Phong.
Anh ấy hiện tại cúi gằm mặt, lạnh đến độ thở ra cả hơi trắng.
Cả người cũng bất động không nói tiếng nào.
Mộ Oản hoài nghi đến gần, khẽ lay vai anh. "Mộ Đông Phong? Anh ngủ rồi?"
Tuyết rơi rất dày, để lại một lớp mỏng trên tóc Mộ Đông Phong. Anh ấy khẽ lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]