Khi ta nói xong lời này, sẹo ca từ xa dắt theo Ngụy Vân đi tới đây, phía sau bọn họ là cấm vệ quân, một đám người dần dần vây quanh giáo chủ đã ngã ở dưới chân ta.
Trên mặt ta mang theo nụ cười vô cùng dịu dàng: "Giáo chủ Tây Vực ma giáo ám sát bổn cung, tìm ngày tốt, lăng trì hắn." Ta ung dung nói, giống như đang nói thời tiết hiện tại không tồi.
Cấm vệ quân không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt của người đi đầu càng thay đổi. Ngụy Vân chậm rãi tiến lên một bước, nói khẽ: "Công chúa điện hạ, người này là giáo chủ ma giáo, hành động lần này sợ là không ổn."
"Ha ~" Ta cười nhẹ nhàng.
"Cho dù là giáo chủ ma giáo, lúc này còn không phải ngã dưới chân bổn cung, lại nói tiếp, võ lâm cũng chỉ là một đám ô hợp ồn ào vớ vẩn, mà ma giáo, cũng chỉ là một thế lực phản động trong đám ô hợp này, đang đánh cho ngươi chết ta sống cùng tất cả đám nhân sĩ võ lâm được gọi là chính đạo, bổn cung và triều đình có gì phải kiêng kị?" Ta cười nói, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hơi tỏa sáng.
"Bổn cung xem ra, thiên hạ này, cũng không cần tiếng nói hoặc thế lực khác tồn tại. Có họ Bách Lý ta, đã đủ hài lòng. Còn ma giáo, tùy tiện lôi ra mấy hành vi phạm tội của bọn chúng, liền cũng đủ để bọn chúng bị nhân sĩ chính phái vây đánh đến chết. Về phần nhân sĩ chính phái, đánh nhau với ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-tieu-tuong-gap-phai-nu-tan-giang/2110090/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.