Đã từng, có một cơhội rời đi đặt trước mặt ta, ta không quý trọng, cho đến khi mất đi mớikhông kịp hối hận. Nếu trên trời có thể cho ta một cơ hội nữa, ta nhấtđịnh sẽ không hẹp hòi như vậy, đi ngay lập tức! Nếu thêm vào thời hạncho cơ hội kia, ta nghĩ đó là lập tức, lập tức, nháy mắt!
Đáng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận, càng tiếc hơn là, không thể quay ngược thời gian.
Tác giả thiết định ta là thánh mẫu tiểu bạch hoa, lúc đó ta nên tiểu bạchthánh mẫu tha thứ các nàng rồi đi cho xong việc mới đúng! Đều do ta đãquen làm vai phụ, chịu thiệt thì muốn trả thù, hiện tại ta phát hiện cótâm tính tiểu nhân này quả thật không xong. Bắt đầu từ bây giờ, ta phảilàm một tiểu bạch hoa đúng tiêu chuẩn.
Ta muốn rơi lệ đón gió, ưu thương đối nguyệt, tác giả cho ta da thịt trắng như tuyết, tác giả chota mĩ mạo thiên tiên, tác giả cho ta đôi mắt xinh đẹp có thể rơi lệ mọilúc, tác giả cho ta đôi lông mày dài nhỏ, điều kiện tốt như vậy mà không lợi dụng thì thật đáng tiếc. Xét thấy ta có tâm tính tiểu nhân, làmthánh mẫu còn chưa đủ tư cách, ta chỉ đành làm tiểu bạch hoa trước.
Tuy rằng nội tâm của ta là một đóa hoa ăn thịt người!
Khi ta đang mô phỏng cách hành sự của tiểu bạch hoa trong nội tâm, một nhađầu mĩ mạo mặc xiêm y lục sắc chậm rãi đi tới trước mặt ta, nàng hất cằm nhìn ta, dùng lỗ mũi nhìn ta, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-tieu-tuong-gap-phai-nu-tan-giang/2109977/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.