Người quay phim bên cạnh Nhan Thư kinh ngạc cảm thán: "Bối cảnh này nhìn không nhỏ nhỉ! Xem ra quỹ từ thiện lần này đã trợ giúp một khoản tiền lớn rồi, cậu nhóc Lạc Lạc thật may mắn."
Hiển nhiên Tống Hân đã nhận được một số thông tin nội bộ, nói: "Đúng rồi, anh có biết lần này quỹ từ thiện tài trợ cho Lạc Lạc là quỹ nào không?"
Người quay phim rất có hứng thú, "Nói nghe coi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hân: "Dự án này là một dự án từ thiện cứu trợ bệnh hiếm do quỹ Ái Đức đứng đầu và được sự đồng tài trợ của một số công ty trong đó có quỹ từ thiện công ty giải trí Thiên Vũ, quy mô không hề nhỏ."
"Hóa ra là do quỹ Ái Đức đứng đầu à!" Người quay phim cảm thán xong, lại nhìn bối cảnh một lúc rồi nói: "Nhưng tôi nghe nói quỹ từ thiện bọn họ rất kín tiếng, bình thường sẽ không quay phim chụp ảnh rầm rộ như này mà nhỉ?"
"Anh nhìn kỹ lại xem, mấy người kia đều là người của công ty giải trí Thiên Vũ." Tống Hân cho người kia một ánh mắt ẩn ý, "Mọi người cũng hiểu công ty họ mà, chỗ tiền này không thể bỏ không như thế, nhất định phải lấy lại chút gì đó."
Người quay phim thể hiện vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra là vì nghệ sĩ dưới trướng công ty họ cần phải quay phim à.
Cách giải thích này đã khiến anh ta thông suốt rồi.
Hai người đã buôn chuyện được mấy câu mà vẫn không thấy Nhan Thư nói góp lời, Tống Hân quay lại hỏi: "Nhan Thư, đang nhìn gì thế?"
Cô ấy nhìn theo ánh mắt của Nhan Thư.
Ở giữa bối cảnh hỗn loạn được dựng hai cây đèn pha cao hơn người vô cùng chói mắt, đứa bé đứng cạnh đó bị đèn vào người nên không thoải mái lắm, đưa tay dụi mắt.
Hai con mắt lập tức đỏ ửng lên.
Mẹ Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt thương xót nhưng chẳng thể làm gì, đành vỗ lưng cậu bé, khẽ trấn an bé: "Lạc Lạc, chịu khó thêm chút nữa, cô chú sẽ quay xong nhanh thôi."
Nhan Thư hơi nhíu mày lại, cô bước vội mấy bước đi đến đó, Lạc Lạc vừa nhìn thấy cô, đôi mắt lập tức lấp lánh: "Nhan... Nhan..."
Cậu bé phát triển chậm hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều, bốn tuổi rồi mà vẫn nói không sõi, chỉ bật ra được mấy từ đơn nghe có vẻ giông giống mà thôi.
Nhan Thư cười với cậu bé nhưng cô không đi qua chỗ bé mà đi thẳng đến bên đạo diễn, "Chào anh, mắt Lạc Lạc sợ ánh sáng, không thể chịu được kích thích của ánh sáng mạnh, có thể chỉnh đèn tối đi một chút không?"
Đạo diễn soi xét cô từ trên xuống dưới một lượt, liếc qua máy ảnh trong tay cô, vừa cười vừa nhún vai, "Ngại quá, cái đèn này bị hỏng rồi chỉ có thể chỉnh ánh sáng mạnh như vậy, chúng tôi cũng hết cách rồi. Huống hồ, bọn tôi cũng chỉ chụp chưa đến mấy phút, hẳn là không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Không biết Tống Hân đã chạy đến từ lúc nào, ghé vào tai cô nói: "Cái gì mà chụp chưa đến mấy phút, chị vừa nghe ngóng rồi, nghệ sĩ quay phim chụp ảnh lần này là Thư Nhu Nhi. Trước đây chị nghe đồng nghiệp trong bộ phận giải trí chúng ta nói về cô ấy, bảo cô ấy rất tốt, chỉ tội hơi nhiều chuyện, lần nào quay phim chụp hình cũng kéo dài rất lâu! Có lẽ không thể xong ngay trong một tiếng đâu."
Nhan Thư hơi nhíu mày, cô nhìn qua Lạc Lạc đang liên tục dụi mắt, nhấc chân đi vào trong bệnh viện.
Tống Hân đuổi theo, "Đi đâu thế Nhan Thư?"
Nhan Thư: "Đi tìm viện trưởng, xem có thể nhờ ông ấy ra mặt nói rõ tình hình không."
Tống Hân: "Vậy chờ chị đi cùng với."
Hai người đi dọc theo hành lang bệnh viện, thấy sắp sửa đi đến thang máy, Nhan Thư lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Chị Ada, mấy ngày nay tình trạng da em không tốt lắm, mấy cái đèn kia có thể chỉnh sáng hơn không?"
Tống Hân thấy vậy mà trợn mắt há mồm, hạ giọng nói: "Ôi trời, cái cô Thư Nhu Nhi này trước mặt người ta thì tốt bụng biết bao, không ngờ đằng sau lại là người như vậy, chỉ thương đứa bé kia, chỉ vì để cô ta xinh đẹp một tí mà phải chịu tội một hai tiếng!"
Mặt Nhan Thư tối sầm, nhìn chằm chằm vào phương hướng của Thu Nhu Nhi, hai giây sau cô hạ mắt, tắt máy ảnh.
Cô quay người đi thẳng, móc điện thoại ra, vừa gọi điện vừa đi ra bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. --
Thư Nhu Nhi thảnh thơi dặm phấn, nhìn vào gương một lúc lâu, chắc chắn không còn khuyết điểm nào nữa mới thong thả xách túi đi ra ngoài.
Nhan Thư lười phải nói nhiều với cô ta, chỉ đáp lại có một chữ: "Phải."
Thư Nhu Nhi nhìn cô như đang giận hờn, cười ngoan hiền, "Chị à, nếu có ý kiến gì với em, đánh em mắng em đều được, nhưng đây là công ty, sao chị có thể để mặc mình tùy hứng như thế? Lát nữa những nghệ sĩ khác cũng đến đây, chị làm như vậy không ổn lắm đâu, phải không chị Ada?"
Nói xong, cô ta quay sang nhìn Ada.
Sau vụ lùm xùm lần trước, Ada đã biết mối quan hệ của hai người, lúc này nhận được ánh mắt ra hiệu của Thư Nhu Nhi, cô ta phối hợp tiến lên nói: "Chào cô Nhan, đây là dự án tài trợ của quỹ từ thiện công ty chúng tôi, tôi nghĩ có lẽ cô không có tư cách quyết định cách bố trí của chúng tôi."
Người đàn ông ở bên trái sau lưng cô lại bình thản lên tiếng: "Nếu tôi nhớ không nhầm, bên tài trợ lớn nhất trong dự án này là quỹ Ái Đức phải không?"
Thư Nhu Nhi nhìn anh ta, thấy anh ta mặc bộ âu phục không hề rẻ, cười khách sáo nói: "Đúng."
Quỹ Ái Đức dù chỉ là một tổ chức từ thiện nhưng những người đứng ra thành lập tổ chức này không hề đơn giản. Họ hầu như bao gồm tất cả các phu nhân, thiên kim nổi tiếng ở thành phố Lan, gia nhập vào quỹ đồng nghĩa với với việc có được một tấm vé gia nhập tầng lớp của những người nổi tiếng.
Mấy lần cô ta và Chung Diễm muốn vào Ái Đức nhưng đều không có cửa.
Khoan đã, vì sao người đàn ông này lại hỏi như vậy?
Lẽ nào anh ta...
Nụ cười bên môi Thư Nhu Nhi càng đẹp mắt hơn, cô ta dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ anh là người phụ trách quỹ Ái Đức sao?"
Ada chẳng buồn đôi co với cô ta, trả lời đối phó cho qua: "Được rồi, lo cho bản thân em nhiều hơn đi, chị đã đánh tiếng với sếp rồi, lát nữa nhớ phải đi ra từ cửa sau nhé, đừng để bị chụp được. Em cũng biết là bây giờ cư dân mạng không còn dễ dãi như trước, chỉ một chút vết nhơ cũng có thể mắng chửi đến mức khiến em cả đời không thể trở mình được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]