Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ấy thế mà bạn hoa khôi lại cưa đổ Hứa thần rồi!! Ai xem mà chẳng nói một câu bạn hoa khôi giỏi thật!!]
[Nói về trà đạo thì vẫn phải nhìn bạn hoa khôi kia kìa (đầu chó)]
[Lầu trên nói trà đạo gì đó tém tém lại đi, Hứa thần người ta đã công khai thân phận thay bạn hoa khôi rồi, còn mở miệng cái là trà trà trà, bạn là đàn chị Lâm đúng không?]
[Mấy người nói bạn hoa khôi trà xanh rất là ngược đời, Hứa thần và người ta là thanh mai trúc mã, không yêu bạn ấy chẳng lẽ yêu mấy người sao?]
[Lầu trên diss bạn hoa khôi ơi, phiền bạn soi lại gương cái! À đúng rồi, cho mấy thông tin bên lề này, thành tích thi đại học của bạn hoa khôi đứng đầu khoa Báo chí, ngoài ra người ta đúng là bạch phú mỹ, lái Aston Martin. Luận về thực lực tài chính thì Hứa thần còn lâu mới xứng với bạn ấy!]
[Bạn hoa khôi đỉnh vậy ư?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Nữ thần mà tôi muốn giấu cũng không giấu nổi, giá trị nhan sắc quá cao, khiến thực lực bị đánh giá thấp nghiêm trọng cũng là hàng hiếm rồi! Đừng có giở trò so sánh hai bên như trong giới showbiz nữa, hai con người giỏi giang này rõ ràng là một đôi trời sinh được chưa!]
[Một đôi trời sinh +1! Thanh mai trúc mã, cặp nhan bá + học bá, đây là hình tượng nhân vật gì trong tiểu thuyết trên Tấn Giang vậy! Cảnh hôn nhau trong mưa cũng duy mỹ quá trời!! Ngọt chết em mất thôi! Với cả Nhan Thư đẹp đến mức khiến em chết đứ đừ rồi!]
[Là kiểu đẹp đến mức con kiến đi ngang qua cũng phải xuýt xoa ý.]
Cô ngẩng lên, liếc Hứa Bùi đang cắm cúi bấm điện thoại ở bên cạnh mình, cô cười hì hì nhảy qua chỗ anh, "Đang làm gì thế, thầy Hứa?"
Hứa Bùi nhấn vào đường link cuối cùng, bỏ phiếu một cách thành thạo rồi lẳng lặng cất điện thoại đi, nói tỉnh bơ: "Số liệu mà Quan Văn Cường gửi có vấn đề, anh phải sửa lại một chút."
Nhan Thư nhíu mày, "Đàn anh Quan không cẩn thận như vậy sao?"
Hứa Bùi trầm mặc, "... Ừm."
Vừa mới dứt lời, chuông điện thoại kêu lên.
Quan Văn Cường: [Anh Bùi, em đã bỏ phiếu ở tất cả các đường link rồi! Yên tâm, hai người đứng nhất là cái chắc rồi! Thấy thế nào, đúng là anh em đỡ đần nhau nhỉ!]
Hứa Bùi: [Vất vả rồi]
Nhan Thư vô ý liếc mắt qua màn hình điện thoại của Hứa Bùi, vùa vặn nhìn thấy khung trò chuyện của Quan Văn Cường, "Đàn anh Quan lại có vấn đề gì thế?"
Hứa Bùi ấn tắt màn hình, tâm trạng rất tốt, nhướng mày nói: "Không phải, cậu ấy đã lập công lớn."
Nhưng dù bận thế nào, ngày nào về đến nhà, hai người đều sẽ ngả vào nhau, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày cho người kia một lượt.
"Đứa bé tên là Lạc Lạc, mắc phải hội chứng Cohen*, bệnh này vô cùng hiếm gặp, chỉ riêng việc tra ra nguyên nhân gây bệnh đã lỡ mất hai ba năm rồi, tốn những mấy vạn tệ." Nhan Thư kể về gia đình mà cô đến phỏng vấn vào hôm nay, ngữ điệu thoáng chốc chùng xuống.
*Hội chứng Cohen (còn gọi là “Hội chứng Pepper” hay “Hội chứng Cervenka”) là một rối loạn di truyền bệnh lý gây ra tình trạng giảm trương lực cơ cùng với các đặc điểm lâm sàng khác như chậm phát triển tinh thần và những dấu hiệu bất thường trên khuôn mặt (Google)
Hứa Bùi đổi sang tư thế khác, thoải mái ôm cô, ngón tay dài quấn lấy, đùa nghịch lọn tóc của cô, yên lặng nghe đoạn tiếp theo cô kể.
"Vốn dĩ điều kiện kinh tế đôi vợ chồng trẻ kia đã không dư dả, đứa bé lại mắc phải loại bệnh này, chỉ có thể một người làm hai công việc, không kể ngày đêm, còn trẻ tuổi mà trông tiều tụy vô cùng." Nhan Thư nhớ đến người mình phỏng vấn hôm nay, không khỏi thở dài. "Bên phía Lạc Lạc còn phải thực hiện trị liệu phục hồi, hai ngày nữa phải nộp tiền cho bệnh viện nên hai người họ phiền não lắm, hai vợ chồng mới hơn hai mươi tuổi đầu mà đã mọc không ít tóc bạc rồi."
Thế té ra chỉ có mình cô bé kia bận thôi sao?
Còn ông không bận chắc!
Cái thằng nhóc này!
Có vợ vào cái là quên thầy ngay!
--
Hứa Bùi ra khỏi văn phòng giáo sư Tôn, đi được một đoạn lại cảm thấy ánh mắt của cánh sinh viên xung quanh nhìn anh có chút kỳ quặc.
Anh trưng khuôn mặt vô cảm đi qua, mấy sinh viên kia lại liếc đi chỗ khác như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Hứa Bùi dời mắt đi như đang nghĩ gì đó, chuông điện thoại reo lên, anh nhìn thấy Quan Văn Cường gọi điện.
Hứa Bùi nhấc máy, đặt điện thoại bên tai, chậm rãi hỏi: "Hôm nay đã bỏ phiếu chưa?"
Quan Văn Cường còn chưa kịp trả lời thì anh lại nghe thấy giọng người khác ở bên cạnh: "Bỏ rồi bỏ rồi! Bỏ từ lâu rồi!"
Hứa Bùi chậm chạp quay đầu lại, đối mắt với hai người đang đi đến gần.
Có lẽ là vì trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhìn không rõ cảm xúc, người nói leo kia nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng nữ sinh đằng sau cô ấy lại sợ đến run rẩy, nói lí nhí: "À ừm, em cũng bỏ rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]