Hứa Bùi ngồi bên ghế lái, hai tay nắm hờ vô lăng, rẽ sang bên tay trái.
Bánh xe ngoặt sang trái, đi vào làn đường trên phố Trường Cửu.
Nhan Thư liếc anh một cái, âm thầm than thở.
Hôm qua không biết đầu cô đã bị chập mạch ở đâu mà lại chủ động đưa ra đề nghị đến nhà Hứa Bùi, phụ trách ngày ba bữa cơm cho anh.
Thú thực, vừa mới nói xong câu đó cô đã lập tức thấy hối hận.
Lo liệu ngày ba bữa cho Hứa Bùi ư, vậy mấy ngày tiếp theo, chẳng phải cô sẽ ở nhà anh sao?
Nếu chuyện này xảy ra vào trước đây thì cũng không thành vấn đề.
Cô yên tâm tuyệt đối với nhân phẩm của Hứa Bùi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vấn đề hiện tại là, cô cực kỳ không yên tâm về chính bản thân mình!
Thời gian này đầu óc của cô cứ như bị chập mạch vậy, vừa nhìn thấy Hứa Bùi là nghĩ đến mấy cảnh đen tối, đúng là...
"Đang nghĩ gì thế?" Giọng Hứa Bùi vang lên bên cạnh.
Cô lắc lắc điện thoại, "Em đang nhắn tin với bạn."
Giao diện màn hình là khung trò chuyện với Điền Tư Điềm, cuối màn hình là mấy tin nhắn mà cô ấy vừa gửi đến:
[Nhan Nhan!]
[Trời ơiiiiiiiiiiiii!!!]
[Hứa thần dẫn bạn tới phòng làm việc của anh ấy sao???]
Nhan Thư lẳng lặng nhìn con đường mà chiếc xe vừa rẽ vào, nói thầm: Bây giờ đã nâng cấp lên đến nhà anh ấy rồi.
Cô nhắn lại một câu: [Chị em à, mình đi học ôn mà...]
Điền Tư Điềm chẳng quan tâm cô đến đó làm gì, chỉ mải nhắn một tràng dấu chấm than, sau đó nhắn một tin còn có vẻ kích động hơn:
[Nói như vậy thì bài đăng nói đúng rồi! Hứa thần thật sự dẫn bạn đến phòng làm việc của anh ấy aaaaa!! Đậu xanh, đợi mình về sẽ tra hỏi bạn sau!]
Nhan Thư: [Bài đăng gì?]
Điền Tư Điềm thả một đường link vào khung trò chuyện: [Ở trong đây, bạn xem đi, bài đăng chính thì bạn chỉ xem qua thôi, trọng tâm ở phần bình luận phía dưới, mắc cười cực hahahaha]
Nhan Thư nhấn vào đường link.
Bài đăng chính: [Hoa khôi khoa Báo chí nào đó đúng là cao tay, thế mà cô ta đã theo đuổi đến tận phòng làm việc của Hứa thần rồi, quỳ luôn!]
Bài đăng đã thuật lại chi tiết cảnh chủ thớt kiêm người qua đường đã bắt gặp cô hoa khôi ở dưới tòa nhà phòng làm việc của Hứa thần ra làm sao. Rồi lại được chứng kiến thủ đoạn của cô hoa khôi thế nào, sau đó mặt dày mày dạn bám theo Hứa thần đi lên trên như nào, cuối cùng bày tỏ sự kinh ngạc và khinh bỉ mãnh liệt.
Mấy bình luận bên trên vẫn chế giễu, cười cợt như thường lệ.
[Haha, mánh khóe thông thường của cô hoa khôi thôi mà, có gì mà phải sốc nữa.]
[Nói thật, thủ đoạn của cô ta vẫn chưa đủ nhiều sao, mấy chế quên sự kiện trong phòng tự học rồi hả?]
[Chậc chậc, chẳng trách một lần mà thêm tận hơn hai mươi Wechat của nam sinh. Vừa tung chiêu này ra, ngoại trừ Hứa thần, thì chẳng có mấy người có thể chống đỡ lại được.]
Những lời bàn tán này Nhan Thư đã xem đến phát chán, nếu không phải Điền Tư Điềm nói phần bình luận phía sau buồn cười thì cô cũng chẳng lướt xuống dưới.
Cô lướt ngón cái hai ba cái, cuối cùng nhìn thấy một bình luận khác biệt đầu tiên ở bình luận thứ mười.
Lầu 10: [Tự dưng thấy giọng điệu của chủ thớt cứ quen quen thế nào nhỉ, đàn chị Lâm, là chị sao?]
Những bình luận phản hồi bên dưới:
[Phụt! Hahahahaha, mắt của ông anh lầu 10 độc quá, không đi soi thì tiếc quá]
[Mấy người hiểu cái gì, mấy người đều hiểu lầm đàn chị Lâm rồi. Cái chủ đề này không phải do chị ấy mở, nhưng bình luận 1 đến bình luận 9 nhất định đều là tài khoản ảo của chị ta.]
[Chỉ cần diễn đàn không bị lag, thì chẳng ai phát hiện đây là bài đăng của Lâm Tuyết Mẫn đâu (Đầu chó.jpg)]
[Các bạn chú ý nè, nếu về sau có ai đăng bài kiểu như này, cứ xử lý giống như đàn chị Lâm nhé.]
[Hahahahaha cười ná thở rồi, mị tuyên bố đàn chị Lâm chính là nguồn vui vẻ của mị, bấm nút sưu tầm, ngày nào cũng mở ra xem, nhân tiện đào lại cà khịa một chút ^v^]
[...]
Mọi người bình luận đùa cợt vui vẻ dưới bài đăng, cũng có người nghiêm túc hỏi vì sao dạo này không nhìn thấy Lâm Tuyết Mẫn đâu.
Chiếc Volkswagen trắng từ từ dừng ở vị trí đỗ xe, Hứa Bùi rút chìa khóa ra, liếc sang bên cạnh thì đúng lúc nhìn thấy đống bình luận từ từ lướt qua màn hình điện thoại:
[Dạo này có ai nhìn thấy đàn chị Lâm không? Hình như chị ta lặn mất tăm rồi sao ý.]
[Lần trước có người nhìn thấy chị ta ở câu lạc bộ Báo chí. Thấy bảo là đến dọn đồ, ngoài ra còn nói một tin tức chưa biết thật hay giả, hình như chị ta đã nhận được offer của tòa soạn Quang Huy.]
[Tôi là bạn học cùng lớp của cô ta, dùng tài khoản ảo lên xác nhận một chút, đúng là cô ta đã dành được offer của toà soạn Quang Huy. Tôi vừa mới biết những việc làm xấu xa của cô ta, cảm thấy rất tức giận...]
[Ôi vãi, thế mà chị ta lại vào Quang Huy được á! Tức giận +1]
Hứa Bùi dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang có điều suy nghĩ.
Biệt thự của nhà Hứa Bùi nằm ở phía nam thành phố Lan.
Lối vào nhà là một vườn hoa không quá lớn, con đường nhỏ được lát sỏi trắng đến tận điểm cuối, nước chảy róc rách trong bể nước được xây theo kiểu bất quy tắc, mấy chú cá vàng lúc ẩn lúc hiện trong đó.
Cành lá được cắt tỉa gọn gàng sạch đẹp, nhìn mà thấy dễ chịu.
Phòng ốc trong nhà rộng rãi, bày trí đơn giản.
Căn nhà được phối ba màu đen xám trắng mang đậm cảm giác đẹp đẽ của thiết kế, hoàn toàn dung hòa với khí chất con người Hứa Bùi, toát ra mỹ cảm vừa lạnh lẽo vừa cao cấp.
Nhan Thư càng nhìn càng cảm thấy có gì đó bất thường, căn biệt thự này không rẻ chút nào.
Chẳng phải kinh tế của thầy Hứa hiện giờ đang khó khăn lắm sao, cô cứ tưởng nhà họ Hứa đã phá sản, sao bây giờ nhìn chẳng giống chút nào vậy.
Hỏi thẳng tình hình kinh tế của người ta hình như không được lịch sự cho lắm.
Nhan Thư do dự một hồi, còn chưa nghĩ được phải hỏi khéo như thế nào thì đã được thầy Hứa dẫn vào phòng sách, có vẻ anh định bắt đầu dạy kèm.
Nhan Thư không còn tâm trí nghĩ đến chuyện của anh nữa, chỉ nghĩ cách để chơi bài lười biếng:
"Thầy Hứa à, anh đã bị bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, em có thể thông cảm mà, thật sự không phải đặc biệt dạy kèm cho em đâu."
"Ồ em nhớ ra rồi, em đến đây không phải là để lo liệu cơm nước cho anh sao, sao lại biến thành dạy kèm nhỉ, em đi —"
Cô vừa nói vừa đứng dậy.
Hứa Bùi cuộn tròn một quyển giáo trình dày cộp lại, gõ vào đỉnh đầu cô.
Nhan Thư mới đứng lên được một nửa, đỉnh đầu bỗng nhiên nặng như núi đè, lại bị động ngồi về chỗ cũ.
Anh trưng ra khuôn mặt vô tình, nói: "Anh không vội, học ôn trước đã."
Nhan Thư: "..."
Nhan Thư căng mí mắt, cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ cơm trưa. Vừa mới đến giờ, đôi mắt vốn đang lim dim buồn ngủ lập tức phấn chấn trở lại.
Cùng lúc đó, giọng nói vui vẻ của Nhan Thư vang lên: "Em đã gọi đồ ăn ngoài rồi!"
Hứa Bùi có chút ngơ ngác: "Cái gì?"
Vừa dứt lời thì chuông cửa cũng vang lên.
Nhan Thư cười tít mắt chỉ ra ngoài cửa, "Đồ ăn của chúng ta, đến rồi!"
Nói xong, cô chạy đi mở cửa nhanh như một làn khói.
Khi Hứa Bùi đi ra ngoài theo Nhan Thư, cô đã cảm ơn người giao hàng, xách hai túi nilon quay vào phòng.
Ánh mắt của Hứa Bùi đảo một vòng quanh túi đồ mà cô đang xách, sau đó ngước mắt lên, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, "Em định, ăn cái này trong mấy ngày tiếp theo ư?"
Nhan Thư cũng nhìn anh, ánh mắt cực kỳ hiên ngang, trên mặt hiện lên mấy chữ – Nếu không thì sao?
Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một hồi, giằng co chừng ba giây.
Cuối cùng, Hứa Bùi dời mắt đi như đã nhận thua, nói một câu "Đợi đó" đầy bất lực rồi nhấc chân đi vào trong bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. --
Trong bếp vọng ra tiếng thái rau "phập phập".
Nhan Thư nằm trên sofa, vắt chân lướt điện thoại, trông cực kỳ thư thái.
Nhưng thư thái chưa được bao lâu, cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô loẹt quẹt dép lê, đủng đỉnh đi vào trong bếp, "Có cần em giúp gì không ạ?"
"Có." Hứa Bùi khẽ gật đầu.
"Em đến đây." Nhan Thư bắt đầu đếm những việc mình có thể làm, "Em có thể giúp anh rửa rau này, vo gạo này, rửa..."
Còn chưa đếm xong, trước mắt đã xuất hiện một đĩa cá khô nhỏ.
Hứa Bùi bưng đĩa, "Giúp anh giải quyết chút đi."
Sau đó anh lại thuận tay đưa cốc nước ép xoài anh vừa mới ép xong cho cô, "Cả cái này nữa, cảm ơn."
Nhan Thư lượn một vòng trong phòng bếp.
Sau khi quay về, cô lại ngồi vểnh chân, uống nước ép xoài, ăn cá khô nhỏ, tay lướt điện thoại...
Từ trạng thái thư thái ban đầu biến thành trạng thái càng thư thái hơn.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô rời khỏi màn hình điện thoại, chậm rãi liếc về phía phòng bếp.
Phòng bếp được thiết kể theo kiểu bán mở, Nhan Thư biếng nhác vùi mình trên sofa, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn lại thẳng tắp của Hứa Bùi.
Anh có bờ vai rộng, thắt lưng nhỏ hẹp.
Chiếc tạp dề trơn màu được thắt lại trên thắt lưng thon gầy, toát nên cảm giác lạnh lùng cấm dục đặc biệt.
Bàn tay lớn mà anh cầm bút giải đề, vẽ nên vô số phương trình hàm số khiến người ta khó hiểu, giờ đây đang cầm một củ khoai tây vừa được gọt vỏ xong. Anh thò tay để dưới vòi nước, để mặc dòng nước xối vào lòng bàn tay.
Ngón tay anh rất dài, móng tay được cắt sạch sẽ tròn trịa. Dòng nước trong vắt cứ thể chảy xuống, bàn tay anh nhanh chóng biến mất trong bồn nước.
"Ai da —", phòng khách chợt vang lên tiếng kêu khe khẽ.
Hứa Bùi không thể tin nổi liếc cô một cái, "Em ăn cá thôi mà cũng cắn vào tay ư?"
Nhan Thư: "..."
Cô câm nín luôn rồi.
Cô thực sự không có mặt mũi để nói với anh rằng, không phải vì ăn cá, mà là vì mãi nhìn anh nên mới cắn vào tay.
Nhan Thư vừa khinh bỉ mình, vừa không cầm lòng được nhìn vào trong bếp.
Không được, không thể nhìn vào bếp nữa.
Cô chợt đứng phắt dậy.
Động tác không gây tiếng động quá lớn nhưng vẫn làm kinh động đến Hứa Bùi.
Anh quay đầu lại, nhướng mày nhìn cô.
Cô lập tức chỉ vào phòng sách: "Em muốn đi làm đề!"
Hứa Bùi: "?"
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi, "Em? Làm đề?"
"Vâng!" Nhan Thư quả quyết đi về phía phòng sách, hô vang khẩu hiệu mà chẳng ngoảnh đầu lấy một lần, "Em muốn làm đề, em muốn giải đề Toán! Toán khiến em vui vẻ!"
Cô đã nghĩ thông rồi.
Cô không nên thèm muốn sắc đẹp của anh, mà nên thèm muốn tri thức của anh!
Nhan Thư mang theo niềm tin của mình, kiên định đi vào phòng sách.
Món vừa ngọt vừa cay chiếm đa số, đồ ăn cũng là thứ Nhan Thư thích ăn.
Cô ngủ được một giấc, ngủ dậy là cảm thấy hơi đói, lúc này càng thấy đói hơn, vươn đũa ra gắp một miếng ngó sen.
Vị chua ngọt độc đáo, hòa trộn với vị thanh của ngó xen, bung tỏa trên nụ vị giác.
Nhan Thư sáng mắt lên, rồi lại nhìn về phía chàng trai trước mặt bằng ánh mắt không dám tin, "Thầy Hứa, đây là món anh tự nấu thật ư?"
Ánh mắt Hứa Bùi vẫn bình thản, "Nếu không thì sao?"
Nhan Thư chẳng buồn nghĩ đã trả lời: "Nếu không thì chính là đồ anh đặt bên ngoài đó... à không đúng, đồ ăn bên ngoài làm gì có ngon được như này!"
Câu nói này có vẻ đã khiến Hứa Bùi vui, anh bật cười, vui vẻ nhếch mày, "Thử món khác nữa xem?"
...
Kết quả cuối cùng là, Nhan Thư đã ăn một bữa no căng bụng.
Cô ôm cái bụng căng tròn vì bị tống đầy thức ăn, bắt đầu ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm được những gì.
--Ăn đồ ăn vặt, ngủ một giấc, ngủ dậy thì ăn trưa, ăn xong lại nằm trên sofa cho tiêu thực.
Khoan đã, không phải cô đến đây để lo liệu ba bữa cơm cho thầy Hứa sao?
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào mà lại ra nông nỗi như thế này!
--
Dạo này Điền Tư Điềm đang đi theo nhóm nhiếp ảnh, không quản ngại gió mưa đến các địa điểm ngoại cảnh, không có quá nhiều thời gian để ý đến Nhan Thư.
Nhưng không ngờ Nhan Thư lại nhân lúc cô ấy bận rộn, dám bỏ sót tình hình quân sự quan trọng không báo cáo!
May thay buổi tối câu lạc bộ Báo chí có buổi tụ tập, cô ấy túm Nhan Thư lại hỏi thỏa thích: "Sao đó thì sao?"
Nhan Thư nghĩ xong mới nói: "Sau đó mình đến phòng làm việc của Hứa thần chứ sao! Cũng không thể đến phòng tự học để học ôn nữa đúng không?"
Điền Tư Điềm tặc lưỡi, "Đơn giản vậy thôi hả?"
Người muốn biết vấn đề này không chỉ có mỗi mình cô ấy, còn có một đám người ở trong câu lạc bộ nữa.
Bọn họ đều nghĩ giống Điền Tư Điềm, cho là Hứa thần đã dẫn Nhan Thư đến phòng thực nghiệm nào đó, hoặc đến phòng học nhỏ để dạy kèm.
Chẳng ai ngờ được, địa điểm học ôn lại chính là phòng làm việc của Hứa thần.
Đều là những người làm báo chí, ai nấy cũng vô cùng có hứng thú với phòng làm việc trong truyền thuyết này.
Mọi người tôi một câu anh một câu, thi nhau bàn luận:
"Mình nghe nói phòng làm việc của Hứa thần á, đến muỗi cái cũng chẳng bay vào được đó!"
"Trước đây ai kể là muốn hỏi mấy vấn đề, theo đuôi đến phòng làm việc, Hứa thần còn đứng chặn ở cửa để cô ấy hỏi, ngay cả cửa cũng không cho người ta vào nữa là!"
"Đến chuyện như vậy anh ấy còn làm được, không hổ danh là Hứa thần của mình hahaha..."
"Nhan Nhan, bây giờ chỉ có mình bạn thấy tận mắt phòng làm việc của Hứa thần thôi! Chỗ đó như thế nào, mau tiết lộ cho bọn này chút đi!"
"Có nhiều người không? Nghe nói năm nay anh ấy lại kéo hai đàn anh qua đó đấy!"
"..."
Nhan Thư trầm ngâm mấy giây, trả lời sang một nẻo: "Thực ra bây giờ, bọn tôi không học ôn ở phòng làm việc nữa."
Sau đó cô không nói gì nữa, tình tiết còn lại để dành cho mọi người tưởng tượng.
Quả nhiên, người trong câu lạc bộ chưa từng làm cô thất vọng, mọi người đều thể hiện ánh mắt "Tôi biết ngay mà", còn an ủi cô:
"Không sao không sao, về sau không được đến phòng làm việc nữa cũng không là vấn đề, tốt xấu gì bạn cũng từng được đến đó rồi mà, đúng không?"
"Đúng đó, đổi sang nơi khác cũng không tồi, ít nhất Hứa thần vẫn đang dạy kèm cho bạn cơ mà, bọn mình còn chẳng có cơ hội ý chứ!"
"..."
Nói mãi nói mãi, chủ đề của mọi người lại chuyển sang chuyện Hứa Bùi dẫn dắt đội tuyển Toán năm hai. Ngay lập tức, họ không thể ngậm miệng lại được, lật hết các thể loại tin đồn ra để nói.
Nhan Thư đang nghe say sưa, Điền Tư Điềm lén chọc vào người cô một cái, "Sao hôm nay bạn hóng hớt thế? Ăn đi chứ! Món cá chua ngọt Tây Hồ và cả món ngó sen xào chua ngọt bạn thích ăn đều được mang lên rồi, mau nếm đi."
Đây là nhà hàng món Triết Giang, Nhan Thư cực kỳ thích vị chua ngọt trong món ăn ở nơi này.
Trước đây câu lạc bộ từng đến đây ăn mấy lần, hầu hết mọi người đều biết sở thích của cô.
Trong tạp âm ồn ào, giọng cô gái trong veo: "Em lại ăn món ngó sen xào chua ngọt, ăn ở ngay nhà hàng thứ ba bên trái cổng Nam trường mình. Trước đây em cảm thấy mùi vị không tệ lắm, sao từ lúc trưa ăn cơm anh nấu xong, giờ ăn món này em lại thấy bình thường nhỉ..."
Anh trả lời rất ngắn gọn, câu trả lời gần như chỉ gói gọn trong mấy chữ.
Giọng nói cũng nhàn nhạt.
Nhưng đầu mày cuối mắt lại hiện lên nét cười không thể giấu giếm.
Thời gian gọi điện không kéo dài, anh nhanh chóng nói tạm biệt.
Trước khi cúp điện thoại, anh lại vờ như vô tình nói một câu: "À phải rồi, ngày mai sẽ làm món cá diếc sốt chua cay, khi nào em đến thì ghé qua siêu thị mua ít hành, gừng và tỏi nhé."
Bấm nút kết thúc cuộc gọi, Hứa Bùi thi thoảng lại xoay điện thoại, một lát sau, anh mở khóa.
Mở video của blogger nào đó.
Giọng của blogger "Bé trà xanh thương anh giai" vẫn kích động như ngày nào:
"Nào các chị em, tục ngữ có câu, muốn nắm giữ được trái tim của người đàn ông, nhất định phải nắm được dạ dày của anh ta! Muốn đàn ông chạy theo bạn thì không thể thiếu đồ ăn thức uống ngon lành! Các chị em, kể từ hôm nay, bắt đầu học nấu nướng đi! Học ngay cho tuii!!"
Anh vào phần bình luận, thong thả gõ mấy chữ: [Đã thử và thấy có hiệu quả.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]