Khi Nhan Thư thành thật chia cá tôm xong, cô nheo mắt lại liếc Hứa Bùi một cái, thấy anh không chú ý, cô định lén giấu hai con vào trong thùng.
Kế hoạch vừa được thực thi một nửa, ông anh kia làm như vô tình nghiêng đầu đi, vết thương ở sau gáy lộ ra dưới ánh mắt của cô.
Nhan Thư lập tức đâm ra áy náy, ngoan ngoãn bỏ hai con tôm mình ăn bớt được vào trong thùng của anh.
Đợi đến khi chia cá tôm xong, Quan Văn Cường cũng đã đi xa, cô lại lén lút rút một thứ trong túi ra, nhét vào tay Hứa Bùi.
Anh hạ mắt nhìn, “Đây là gì thế?”
“Thuốc Bạch Dược Vân Nam.” Nhan Thư dặn anh: “Để cho anh bôi vết thương.”
Hứa Bùi ngơ ngác, “Vết thương gì?”
Nhan Thư chỉ vào hõm cổ của anh, thấy khuôn mặt anh vẫn đầy vẻ mờ mịt, cô cuống lên, vô thức cất cao giọng: “Thì, tối qua em đè anh trên bãi cỏ, không cẩn thận gây ra vết thương này!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Văn Cường gãi đầu, “Chúng ta đều không thích ăn cay, bỏ bột ớt vào làm gì?”
Hứa Bùi vớt một con cá trong thùng bỏ vào trong chậu nước sạch, tỉ mỉ bỏ vẩy, ruột rà rồi quăng cho Quan Văn Cường, “Cá nhỏ thì chiên qua dầu hai lần, chiên giòn chút.”
Quan Văn Cường càng khó hiểu hơn, “Anh Bùi, chẳng phải anh không ăn cá sao!”
Dù sao chỗ này chỉ có anh ta và anh Bùi, anh Bùi không ăn thì càng tốt, toàn bộ là của anh ta!
Hai mươi phút sau, Quan Văn Cường bưng đĩa, hỏi lại với vẻ khó tin: “Anh Bùi, anh nói gì cơ?”
Hứa Bùi gắp một con tôm lên nếm thử, “Tôi bảo là cậu đưa cái đĩa này cho Nhan Thư, cô ấy cho chúng ta nhiều cá như vậy, không định cảm ơn một chút sao?”
Quan Văn Cường chợt bừng tỉnh, hớn hở bưng hai đĩa tôm cá sang cho Nhan Thư.
Đến khi quay về nhìn thấy trong đĩa chỉ còn mấy con tôm, anh ta liền rơi vào trầm tư.
Khoan, anh ta cần suy ngẫm lại đã.
Nhan Thư chia cho anh Bùi nửa số tôm cá của mình, anh Bùi lại dụ anh ta tốn công tốn sức nướng đồ xong xuôi, rồi lại đưa lại cho cô ấy?
Vậy chỗ tôm cá mà anh ta vừa nướng...
Xưởng chế biến hải sản?
Không thể không nói, hương vị sản phẩm của xưởng chế biến hải sản Quan Văn Cường thật sự không còn gì để nói, Điền Tư Điềm và Nhan Thư chỉ ước gì có thể liếm sạch đầu ngón tay của mình cho rồi.
Sớm biết thế này thì còn tẩu tán tài sản làm gì, cô dứt khoát ra đi tay trắng chẳng phải tốt hơn sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. --
Ông quay sang dặn dò Hứa Bùi: “Nhất định phải nhớ, khử trùng cẩn thận, băng bó kỹ càng, trong hai ngày không được cho bạn ấy động vào nước.”
Dĩ nhiên Nhan Thư biết rõ chuyện này, nhưng cô đang mang trong mình một bí mật khổng lồ, nếu trả lời không cẩn thận, bị mọi người phát hiện manh mối thì toi đời.
“Tôi chọn thử thách.”
Nghe cô nói vậy, Lâm Tuyết Mẫn cũng hơi ngạc nhiên, cô ta cười cười, “Vậy chị ra thử thách nhé. Đố em đi ra khỏi đây rồi xin một món đồ của chàng trai em gặp đầu tiên.”
“Đồ gì thế?”
“Giấy tờ tùy thân quan trọng nhất của người nọ.”
Lâm Tuyết Mẫn vừa đưa ra thử thách này, ai nấy cũng ngây người.
Giấy tờ tùy thân quan trọng của một người, chẳng phải là căn cước công dân sao?
Không chỉ có Điền Tư Điềm biến sắc mặt, ngay cả người có quan hệ tốt với Lâm Tuyết Mẫn lúc bình thường như Tiểu Ưu cũng quay sang, thảng thốt nhìn cô ta.
Cô ta vừa nói như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì nữa. Đúng như cô ta nói, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, so đo quá lại không chơi được nữa.
Nhan Thư cũng không muốn làm mọi người mất vui, đứng dậy, đi ra con đường nhỏ cạnh đó.
Lâm Tuyết Mẫn đổi cho cô cốc rượu lớn hơn, cầm chai rượu lên, rót đầy cả cốc.
Sau đó cô ta ngồi vểnh chân, chờ Nhan Thư quay về chịu phạt.
--
Nhan Thư mang theo tâm trạng “đi một chuyến uổng công” rời khỏi đó, vì dẫu sao cũng chẳng có ai đưa thẻ căn cước cho người khác cả.
Cũng hay, ra ngoài hóng gió một lát vậy.
Quay về cũng chỉ uống một cốc rượu thôi mà, đúng lúc mình đang hơi khát đây này.
Nhan Thư tự trấn an mình xong, đi xuyên qua hành lang trong trạm dừng chân, ấy vậy mà chẳng gặp được ma nào.
Khi cô đang cân nhắc xem có nên mau chóng quay về nhận thua cho xong không, vừa mới đi qua khúc ngoặt đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy.
Anh đang nghiêng người tựa vào cây cột màu đỏ sẫm trên hành lang, điện thoại đặt bên tai. Nhìn thấy cô đi tới, anh cúi đầu nói vào điện thoại thêm mấy câu rồi nói: “Chờ chút.”
Mấy ngón tay của anh trượt xuống, che điện thoại lại, liếc qua cánh tay của cô, “Tay đã ra thành ra như vậy rồi, sao còn chạy ra ngoài?”
Sau đó anh thò tay vào trong túi trong của áo khoác, lấy ví tiền, rút thẻ căn cước đưa cho cô.
Nhan Thư nhận lấy.
Okay, xem ra không uống được cốc rượu kia rồi.
“Lát nữa em trả cho anh!” Nhan Thư cười tít mắt nói xong, đang định bỏ thẻ căn cước vào trong túi thì nghe anh thốt ra hai từ: “Khoan đã.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]