Chương trước
Chương sau
Lý Kiệt cuối cùng cũng trở về nhà, mệt mỏi còn chưa buông bỏ hết lại đau lòng nhìn một “ bãi chiến trường” trong phòng khách. Lý Kiệt tự nhiên không nhịn được mà chạy tới phòng Tiểu Phàm.
“ Cạch!”
Cửa một cái được mở ra, không có ai cả. “ Tiểu Phàm đi đâu rồi chứ?” Lý Kiệt lo lắng đến hoảng loạn, ngay cả điện phòng cũng quên không mở. Dây thần kinh Kiệt căng hơn cả dây đàn, anh lo lắng cho cậu rất nhiều, không phải là thái độ của người quản lý với thần tượng mà là…
Tình yêu giữa hai người con trai.
Vì yêu cậu nên anh mới khuyên cậu từ bỏ Thụy Phong, vì yêu cậu mới không mong cậu khóc, vì yêu cậu mới không muốn cậu đau khổ, anh nguyện vì cậu đem khóc biến thành cười, đem đông băng giá biến thành hạ xanh tươi. Lý Kiệt đấm tay vào tường, miệng gọi Tiểu Phàm. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến lạnh người. Một loại cảm giác đau đớn cào xé trái tim người ta.
Ngôi nhà này chưa từng lạnh lẽo đối với anh, nó luôn chứa đựng những kí ức đẹp đẽ chỉ có anh và cậu. Anh muốn trân trọng, cậu cũng luôn gìn gữi. Nhưng sao giây phút này, Lý Kiệt lại cô đơn đến lạ kì!
Là anh đã quá chén rồi sao?
Anh muốn được ôm Tiểu Phàm vào trong lòng, vuốt ve mái tóc cậu, khẽ nói câu an ủi, nói những lời mà chỉ cậu mới có thể nghe thấy, làm cho cậu những điều mà Thụy Phong không bao giờ làm được.
“ Tiểu Phàm, cậu đi đâu rồi?”
“ Em ở đây, Lý Kiệt!”
Giọng nói yếu ớt của Tiểu Phàm vang lên, phá tan bầu không khí lạnh lẽo trong phòng. Lý Kiệt cũng lấy lại lý trí, lau nhẹ giọt nước trên mi…
Đèn phòng được bật sáng, Tiểu Phàm đi đến trước mặt Lý Kiệt, trên môi cậu nở nụ cười nhẹ bẫng, trái tim Lý Kiệt lại đau đớn không thôi. Tại sao cậu lại không yêu anh chứ? Tại sao cứ phải cố chấp yêu Thụy Phong?
“ Tiểu Phàm, cậu có yêu tôi không?”
Lý Kiệt bất ngờ hỏi Tiểu Phàm, ánh mắt ôn nhu đến mị hoặc. Đêm nay, Lý Kiệt thực sự say rồi, nếu không sao anh có thể dũng cảm đến thế? Sao có thể một lần thật lòng với chính mình…
“ Lý Kiệt, anh nói gì thế?”
Tiểu Phàm chạy tới đỡ Lý Kiệt thẳng dậy, mùi rượu xộc vào mũi cậu. Thật buồn nôn! Từ trước đến giờ, Tiểu Phàm ghét nhất là mùi rượu, Lý Kiệt cũng vì cậu mà ít uống rượu. Mà tửu lượng của Lý Kiệt xưa nay đều không tốt, anh ấy uống nhiều như vậy nhất định có chuyện gì xảy ra. Tiểu Phàm đặt anh lên giường mình, nhanh chóng lấy khăn ướt đặt lên trán anh.
Lý Kiệt nóng. Anh thật sự rất nóng. Rượu dày xé tâm can anh, làm người anh toàn bộ đều nóng, mà bàn tay kia lại không ngừng di chuyển trên người anh, nói anh làm sao có thể chịu nổi. Đôi môi đẹp đẽ kia cũng vì thế mà phát ra những tiếng thở dốc đầy ám muội, hơi nóng xung quanh Lý Kiệt dường như đang tỏa ra.
“ Lý Kiệt, anh cứ nghỉ ngơi đi, em đi tắm.”
“ Tiểu…Phàm…”
Trong một giây bất ổn, dục vọng kia không kịp thời khắc chế, Lý Kiệt vươn tay kéo Tiểu Phàm ngã phía lòng mình, xoay người một cái đè cậu xuống. Đem môi mình cấp tốc đặt lên môi cậu. Lý Kiệt điên cuồng cắn nuốt môi Tiểu Phàm khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, cũng vô cùng khó hiểu. Sau một khắc định thần, Tiểu Phàm đẩy mạnh Lý Kiệt còn tát anh một cái: “ Anh đang bị điên à?”, rồi chạy thẳng ra ngoài.
Mặt cậu đỏ ửng, môi cũng sưng lên, ánh mắt cũng mơ hồ. Nếu không phải lý trí cậu mạnh mẽ, có lẽ giờ cậu đang cùng Lý Kiệt triền miên rồi.
Triền miên?
Cậu còn giữ thân thủ tiết cái gì? Cái gì mà để dành cho Thụy Phong? Nực cười! Có người nào ngốc như cậu chưa? Cậu đã nghe thấy còn giả bộ câm điếc sao?
“ Tiểu Phàm, mày nghe rồi đấy! Mày đừng có ngốc nữa, Thụy Phong không yêu mày, mày hà tất vì hắn mà giữ gìn cái thân này? Mày có thấy người ta đang hoan ái chưa? Còn không mở mắt ra! Nhìn cho rõ đi!”
Tiểu Phàm ngồi thụp xuống, ôm lấy khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt, cậu cố ngăn lại những tiếc nấc nghẹn ngào…
o0o
Hôm nay Tiểu Phàm đến công ty, tiếp tục quay phim. Cậu mua một tách café, ngồi ra một góc đọc lại kịch bản. Thụy Phong không nói không rằng, một mực giật lấy kịch bản từ trong tay cậu, còn ngang nhiên uống café của cậu. Là cái tách mà cậu chạm môi vào. Tiểu Phàm cảm thấy biểu hiện này chẳng lành bèn giật lấy kịch bản rồi đứng dậy đi mua một tách café khác. Thụy Phong liền túm tay cậu lại, giữ cậu trong lòng mình, bá đạo chiếm giữ ánh mắt cậu. Người đàn ông lần đầu tiên mở miệng nói cậu, thì ra lời nói kia mê người đến mức nào
“ Cảnh quay hôm nay có phân cảnh Lăng Thần cưỡng hôn Nhất Phương. Xem ra chúng ta nên luyện tập một chút.”
Thụy Phong đưa tay sờ nắn đôi môi Tiểu Phàm, chậm rãi cảm thụ, đôi mắt xanh lục bỗng hiện một tia băng giá.
“ Ồ. Sưng này… Cậu hôm qua bị ai hôn?”
Tiểu Phàm đẩy nhẹ Thụy Phong, quay đi “ Không liên quan đến anh.” Ai ngờ, Thụy Phong lại một lần nữa kéo tay cậu lại, lần này môi cậu vừa chuẩn xác chạm vào môi anh. Thụy Phong ngang nhiên hôn Tiểu Phàm, anh khẽ nhéo eo cậu. Tiểu Phàm đau đớn mà mở miệng kêu. Thụy Phong liền thừa thời cơ, đưa lưỡi mình vào miệng cậu mà khiêu khích trắng trợn. Tiểu Phàm chưa từng chịu qua loại cảm giác, cứ như thế mà bất động để anh làm càn.
“ Ưm…aa..”
Không ngờ cậu cũng có thể phát ra loại âm thanh ái muội này. Không đúng! Đôi môi ấy, ánh mắt kia, đôi tay đó đều không phải hôm qua động chạm thân thể Tống Thương ư? Không được! Cậu không cho phép.
Tiểu Phàm dùng hết nội lực, đẩy mạnh Thụy Phong còn cho anh một bạt tai đến mức khóe miệng anh rớm máu.
“ Ghê tởm!”
Thụy Phong dùng tay lau nhẹ đi khóe môi mình, nhổ ra một ngụm máu, ánh mắt nhìn bóng dáng rời đi có chút khó hiểu. Cậu ta dám nói anh ghê tởm? Còn cắn lưỡi anh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.