Duật Thiên có ba người mà cậu thân thiết và quan tâm nhất. Một là cha mẹ cậu, hai là Kiều Ngôn và ba là bác Quỳnh.
Hai người ngồi trên chiếc xe sang trọng, Duật Thiên vừa chỉ đường cho Kiêu Ngôn vừa nói.
"Bác Quỳnh là bạn thân thiết của cha mẹ và người thân cận của em, hai bác từ đã nuôi nấn em từ lúc em bị ném ra ngoài thế nên dù hai bác có nói như thế nào anh cũng nên vứt cái tôi kiêu ngạo của mình đi mà lễ phép trò chuyện cùng họ."
"Anh nhớ rồi. Anh sẽ không làm em xấu mặt."
"Em không sợ xấu mặt, em chỉ không muốn anh bất kính với bọn họ."
"Ừm."
.....
Khi đến nơi, Duật Thiên tự mở cửa ra ngoài, Kiều Ngôn đi theo sau cậu. Nơi đó là một biệt thự lớn. Duật Thiên nắm tay gã đi vào trong. Cậu không vào nhà mà đi ra khu vườn.
Khu vườn rộng lớn với hoa màu lung linh đủ loại. Giữa khu vườn là một cái đình có hai người lớn tuổi ngồi uống trà.
Kiều Ngôn cảm giác như mình ra mắt trưởng bối nhà vợ mà không khỏi căng thẳng.
Khi Duật Thiên dẫn gã đến tận trước mắt hai người. Cậu và gã cùng cuối đầu chào. "Cháu chào hai bác, như đã hứa cháu đến thăm hai người."
Duật Thiên hiếm khi ngoan ngoãn lễ độ chào hỏi. Kiều Ngôn cũng vậy.
"Cháu chào hai bác, cháu là Kiều Ngôn."
"Ừm. Bác có nghe Duật Thiên kể về cháu rồi. Nào, hai đứa mau ngồi xuống đi. Đi đường xa chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống ăn chút bánh và uống trà nhé. Bác gái Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328878/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.