T/g: còn 10 chương nữa là kết thúc truyện. Tự cổ vũ bản thân nào(*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
___________________________________
Vì không thể trèo tường qua cũng như trèo cổng, Duật Thiên đành quay lại căn phòng nhỏ bốn bước tường mà tự an ủi bản thân.
Làm gì có nhóc nào đáng thương hơn ta chứ.
Bước vào trong, Duật Thiên ngửi thấy mùi thơm nhẹ. Không phải mùi từ hoa cỏ, cũng chẳng phải nước xịt phòng mà là mùi hương thơm đồ ăn.
Mùi hương từ phòng bếp bay ra. Mặc dù đói nhưng cậu lại không muốn bước chân đến đó.
Từ lúc cậu chạy khỏi căn phòng kia thì cũng không thấy bất kỳ người hầu nào.
Ngay cả lúc bình thường cũng chẳng nghe thấy bước chân hay tiếng nói xầm xì làm việc của ai.
Vậy chỉ có thể kết luận đây là nơi ở riêng của Kiều Ngôn.
Lúc này Duật Thiên mới để ý, nếu so sánh tuổi của bản thân so với Kiều Ngôn thì...
"Mình 20 tuổi vậy Kiều Ngôn sẽ là bao nhiêu?"
"27." Tiếng nói trầm vang lên sau lưng Duật Thiên. Cậu giật mình xoay đầu, Kiều Ngôn đứng ở đó, tay cầm một ly sữa bốc hơi, khuôn mặt ôn nhu cùng nụ cười mỉm phải nhìn nhiều lần mới thỏa mãn.
Nếu không phải biết gã là lão đại giết người như ngóe thì cậu hơn tám mươi phần tin tưởng đây là anh trai ôn nhu kế bên nhà rồi đấy.
À mà khoan. Lúc nãy gã nói cái gì ấy nhỉ?
Hình như là...
"Tôi 27 tuổi."
"..." Duật Thiên từ chối trả lời. Chênh lệch nhau như vậy ư. Nếu lấy tuổi thật ra, cậu cũng chỉ thua gã một tuổi.
"Em hỏi tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328864/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.