T/g: đáng lẽ nó có tên là kết hôn, nhưng nghe thô quá nên ghi là động phòng hoa chúc. Hơn nữa phải dựa vào cơ đồ tồn tại hàng trăm năm của Lý gia mà từ ngữ mang phong cách cổ đại. Bạn nào vẫn không hiểu thì cmt, mình sẽ giải thích cặn kẽ.
_____________________________________
Sau sự việc Duật Thiên mất tích, cả Triệu gia lẫn Giản gia náo cả lên. Cô dâu thì kinh hãi quá độ nên bất tỉnh, bà Triệu lo lắng đến mức đầu đã có vài sợi tóc bạc. Người người phát động đi tìm vị thiếu gia kiêm chú rể mất tích kia.
Nhìn vô cùng náo nhiệt.
Trong khi đó, ở một dinh thự trên đồi núi.
Duật Thiên ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào cửa.
Lúc cậu bất tỉnh thì người bắt cậu liền mang đi đến cái chỗ này. Cửa bị khóa, cửa sổ thì cách mặt đất chỉ cần nhảy xuống dưới đảm bảo gãy chân, phòng rộng đầy đủ tiện nghi.
Duật Thiên hơi nghi ngờ mình đi khách sạn chứ không phải bị bắt đi.
A a a a a a!
Tại sao lúc nào cũng lại là ta!
Đừng để ta biết đứa nào làm ra. Ta thề phải hảo hảo tẩn tên đó một trận!
Duật Thiên kêu gào nửa ngày vẫn không có ít gì, đành im lặng làm một bình hoa bé nhỏ.
Duật Thiên cứ thế bị nhốt ở đây mấy ngày liền. Mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn cũng trang phục. Người đó là ai thì cậu không biết. Canh chừng cỡ nào cũng không thấy bóng người. Đồ vật cứ như tự xuất hiện trong phòng.
Mỗi ngày mỗi cái khác nhau, không bao giờ trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328862/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.