Được vài tháng trôi qua, Duật Thiên đã bắt đầu đi lại được. Ông bà Triệu cũng đã rất vui mừng, đương nhiên người có công lớn nhất là Tuyết Chi. 
Cô nàng được bọn họ cảm kích rất nhiều. Hai ông bà đã tặng cho cô hàng tá món quà giá cả trên trời. 
Cô nàng này cũng rất khách sáo, từ chổi các món quà mãi nhưng vì ông bà Triệu quá xem trọng vấn đề. Cô nàng cũng đành nhận 1 vài món chứ không dám nhận hết. 
..... 
Bây giờ đã gần đến đầu thu, hàng gió se se lạnh cùng những chiếc lá phong đỏ rơi trên lền đường. Hơn ngàn người vội vã đi trên đường để bắt một chuyến tàu ngầm về quê. Cũng có thể hàng ngàn người đi mua sắm để chuẩn bị cho mùa thu này lá rơi này. Ai cũng diện cho mình bộ đồ đủ ấm. Riêng Duật Thiên là một hoàn cảnh khác. 
Cậu mặc một cái áo len và mũ len màu xám, quấn trên cổ cái khăn len cùng màu cafe với đôi găng tay, quần vải dày màu đen đậm ôm sát, đôi bốt cổ cao đạp trên những chiếc lá khô phát ra tiếng xào xạc. 
Trong đời này Duật Thiên, cậu không thích nhất là lạnh. Đã mắc bệnh hen xuyển mà còn tung tăng với làn gió thu nữa. Không ăn mặc kín chắc nằm viện luôn là vừa. 
Lạnh quá~ Ước gì có một ly Capuchino kẹo dẻo thì tốt biết mấy. Bây giờ có ai như cậu không? Đi phỏng vấn ngay thời điểm vào đầu thu. 
Lạnh quá đi~ Duật Thiên đút hai tay vào túi quần, miệng thở ra làn khói trắng bay lên. 
Duật Thiên cuối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328842/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.