Không gian trong xe đang nhẹ nhàng lắng đọng thì bất ngờ Lý Kiều Ngôn vứt máy tính xuống đất rồi ôm lấy cậu nằm xuống ghế.
Đoàng!
Rắc rắc. Xoảng!
Một tiếng động lớn như tiếng súng nổ lên, sau đó tấm kính phụ sau xe bị vỡ nát, Lý Kiều Ngôn liền chắn lại để cậu không bị thương.
Phía trước Lý Kiều Ngôn, trên cái ghế phụ đấy có một vùng bị cháy xém. Mà phần cháy xém ấy có một vật như kim loại gắm sâu vào ghế.
"Cái....cái gì?"
"Không sao cả."
Duật Thiên bắt đầu hoang mang sau đó thì cậu chợt nhớ ra. Nếu nhớ không lầm theo cốt truyện thì lúc này Trình Khương đã bắt đầu có hành động. Hắn ta cho sát thủ theo ám sát Lý Kiều Ngôn vì một món hàng trị giá cả triệu vạn tệ. Đồng thời bên cạnh đó hắn ta cũng trả thù riêng.
Lý Kiều Ngôn sau khi chắn giúp Duật Thiên, gã nhìn vào mắt cậu rồi nở nụ cười. "Em có sợ chết không?"
"Chú hỏi thế có hơi thừa không?" Duật Thiên liền đáp lại mà không cần suy nghĩ. Cậu vốn dĩ đã chết hết một lần rồi. Thêm lần nữa cũng chẳng sao.
"Câu trả lời rất hay." Nụ cười trên môi của Lý Kiều Ngôn đã không còn nữa. Thay vào đó ánh mắt của gã có vài phần sắt bén cùng tàn nhẫn.
"Em sẽ không sợ tôi giết người chứ?" Duật Thiên nghe thấy liền quăng cho gã cái nhìn khinh thường. "Chú giết chứ đâu phải tôi giết. Tự dưng hỏi tôi làm gì? Phát bệnh kinh niên à?"
"..."
Có cần bới móc gã như vậy không? Gã chỉ lo cho cô...à cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328830/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.