Duật Thiên chỉ đơn giản cảnh cáo Ly Sâm rồi kéo hai con người kia đi. 
Kẻ thù vốn không đội trời chung. 
Rời khỏi khu công viên nước thì lúc đấy trời cũng đã ngả màu cam đỏ. 
Dòng người có hơi đông dần lên, ánh đèn neon bật sáng rực rỡ cả khu vui chơi. 
Các trò chơi đêm cũng đã hoạt động, Tuyết Chi một lần nữa kéo Duật Thiên chạy đi chơi khắp chốn. 
Lý Kiều Ngôn dường như bận công việc nên đã rời đi từ lúc nào, Duật Thiên cảm thấy hơi tiếc. Có một ông chú đi theo sau cầm hộ đồ chẳng phải hay hơn sao? Haizzz. Nhưng vì cái bản tính ham chơi nên việc Lý Kiều Ngôn rời đi đã bị Duật Thiên ném hẳn ra sau đầu, không hề để ý đến nữa. 
"Duật Thiên, thử nó đi." Tuyết Chi lập tức hào hứng chỉ tay vào vòng đu quay to lớn kia. Duật Thiên khi thấy nó thì trong bụng đã bắt đầu cồn cào, đầu của cậu có hơi choáng. 
"Đi, đi nào." Tuyết Chi liền quyết tâm kéo cậu đi. Duật Thiên chưa bao giờ sợ cô đến như vậy. 
"Thả...thả tôi ra..." Duật Thiên bắt đầu có dấu hiệu cự tuyệt. Tay và chân cậu bám chặt vào cột điện ven đường. Thế nên có bao nhiêu ánh nhìn kì lạ bắn về phía cậu. 
"Đi, đi mà. Chỉ lên đó thôi." 
"Còn lâu." Duật Thiên nhất quyết không đi. Chưa bao giờ cậu cảm thấy cây cột điện nó có ít lớn đến vậy. 
Vì không kéo Duật Thiên đi được, Tuyết Chi đành giở trò....chọc lét. 
"Haha....nhột...dừng...dừng lại.....haha..." 
Bị chọc lét, Duật Thiên nhột nhưng vẫn cố gắng bám vào cột, kết quả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328828/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.