Bệnh viện S.... 
"Bác sĩ, con trai tôi đã như thế nào vậy?" 
Bà Triệu xoa tay một cách lo lắng, từ nhỏ thể chất của Duật Thiên rất yếu. Lần này lại lạc vào rừng sâu. Không biết con trai bà có xảy ra chuyện gì không. 
"Vì lúc nhỏ thể chất của thiếu gia khá yếu ớt, lại mang thêm bệnh heng suyển, e là phải ở lại điều trị thêm." 
"Vậy còn chân của con trai tôi..." 
''Thưa bà, chân của thiếu gia được sơ cứu kịp thời nên không quá nghiêm trọng, có lẽ thiếu gia phải nằm viện khoảng 6 tháng để dưỡng. Còn lại đều ổn cả." 
(Duật Thiên: mama, người đủ ác độc) 
Vì phải nằm viện để dưỡng thương trong suốt 6 tháng, cậu chán đến mức sắp lên men. 
May mà có Tuyết Chi thường mang hoa quả và bài tập để bầu bạn với cậu, không thì cậu cũng chỉ muốn trốn viện về. 
Mỗi ngày ở bệnh viện đều là địa ngục, các y tá nhìn hắn với ánh mắt rất ư là si mê, bác sĩ thì giám sát cậu từng giây phúc, chỉ cần cậu nhíu mày một cái là liền gọi về Triệu gia. 
Bây giờ cậu đã giác ngộ ra, bệnh viện đối với cậu chẳng khác nào là địa ngục vô hình. 
.... 
Hôm nay Tuyết Chi lại đến thăm, Duật Thiên ngồi trên giường xem một số bài học mà cô mang đến. 
Nắm cửa xoay một tiếng "cạch", vì Duật Thiên quay lưng với cửa nên không nhìn đến là ai mở cửa. 
Cứ ngỡ là Tuyết Chi nên hắn rất tự nhiên. 
"Giỏ hoa quả cứ để ở trên bàn, Tuyết Chi em..." 
"Anh Duật Thiên, em là Ly Sâm." 
Duật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328816/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.