Duật Thiên ở thế giới này đã hơn 5 tháng. Cậu bây giờ chỉ mong thời gian trôi qua nhanh chút. Chứ ở độ tuổi 17 này mà cứ ngồi cùng đám nít ranh kia mãi, cậu sẽ phát ngu mất. 
Thật may mắn khi bây giờ là kỳ thi cuối năm một gần đến. Duật Thiên mừng đến phát cười, chỉ cần đi qua kỳ này rồi sang năm cuối kỳ sau nữa là coi như khỏe. 
Lớp A2. 
"Nè Duật Thiên!" 
"Gì?" 
"Mình yếu môn toán quá, cậu kèm giúp mình được không?" Một bạn nữ trong lớp cố gắng nhờ Duật Thiên bằng tất cả những gì mình có nhưng xui thay, cậu không thèm giúp. 
"Tôi ngu toán, cậu nhờ người khác đi." Duật Thiên ngoảnh mặt sang chỗ khác, tay không ngừng ném miếng khoai tây chiên vào miệng ăn. 
Bạn nữ kia ủ dụ rời đi, đây chính xác là bạn thứ 14 nhờ cậu. Thật phiền. Kỳ thi cuối năm một có khó lắm đâu, chẳng bằng một góc đề thi đại học vậy mà cứ mãi làm phiền cậu. Cậu đâu phải là nhà khoa học hay bách khoa toàn thư đâu. Cũng chẳng phải là thần đồng toán học. 
"Có vẻ cậu không định giúp một ai à?" 
"Em muốn không?" 
"Tôi hả? Tôi giỏi rồi, không cần đâu. Nhưng cùng nhau ôn tập cũng vui ấy chứ." 
"Cuối tuần qua nhà tôi đi. Có gì em tiện hỏi vài câu khó hơn." 
"Cậu định làm gia sư cho tôi à?" 
"Nếu em muốn, có dân cả linh hồn tôi, tôi cũng không ngại." 
"Được. Nhưng phiền cậu đừng thả thính ngầm tôi như thế. Tôi không đớp đâu." Tuyết Chi thở dài một cách mệt mỏi. Cậu ta-Duật Thiên không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328809/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.