Bên trong đôi mắt đang trợn to lên của nữ chính toàn là ngơ ngác, cô há hốc mồm chỉ vào mình, lại chỉ vào cái quan tài bên cạnh.
"Ông nói cái quái gì? Bà đây là quả dưa?!!"
Cụ ông ho một tiếng, nghiêm túc đáp: "Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ ảo, nhưng theo kinh nghiệm tra xét nhiều năm qua của ta, cô quả thật là quả dưa năm đó."
Nữ chính há hốc mồm: "Dựa... dựa vào cái gì?!"
Cụ ông híp mắt lại nhìn nữ chính từ trên xuống dưới: "Khí chất của cô thật sự là quá giống, giống quả dưa đó y như đúc."
Nữ chính:... Tui hoài nghi ông đang mắng tui.
Trong đôi mắt của nữ chính lóe lên sự nghi ngờ, cô hừ lạnh: "Đừng tưởng là tôi không biết, cho rằng lần này tôi trở về không có chuẩn bị gì à?!"
Cụ ông giật mình, cau mày lại: "Ý cô là gì?"
Nữ chính cuồng ngạo cười: "Ông cho rằng chỉ có mình ông biết chuyện chuyển thế thôi sao?"
Cụ ông kinh hãi: "Chẳng lẽ cô cũng biết?"
Nữ chính cười haha: "Tôi đương nhiên biết! Tôi còn biết nếu trước khi chết không được toàn thây kiếp sau sẽ không cách nào chuyển thế làm người..."
Cô dán mắt nhìn chòng chọc nét mặt của kẻ giữ mộ, chỉ ra điểm đáng ngờ nhất trong chuyện này.
"Nếu kiếp trước tôi là quả dưa, theo lý thuyết tôi đã bị ăn rồi, không thể nào toàn thây được, vậy tại sao tôi còn chuyển thế làm người?"
Cụ ông giật mình, đúng vậy! Vấn đề lớn như vậy sao ông lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-nhi-nghe-duoc-binh-luan/3312768/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.