— Mốc thời gian: sau khi Ổ Ngôn Từ và Hứa Nhiên ở bên nhau, tại một thế giới song song —
Sau khi tỉnh dậy, Hứa Nhiên phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc đèn bàn, một tủ đầu giường, và bên cạnh anh là Ổ Ngôn Từ – người cũng đang mơ màng chưa rõ chuyện gì xảy ra.
“Đây là đâu vậy?” – Hứa Nhiên nhíu mày, giọng mang theo sự nghi hoặc.
Anh nhớ rất rõ, bản thân chỉ đang nằm ngủ nướng cùng người yêu – Ổ Ngôn Từ – vào một buổi cuối tuần. Vậy mà tỉnh lại đã thấy mình bị đưa tới nơi quái quỷ này.
“Anh cũng không biết.” – Hắn bình tĩnh đáp – “Nhưng mà Tiểu Nhiên, em nhìn xem, trên tường có chữ viết.”
Nghe vậy, Hứa Nhiên đưa mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Quả nhiên, trên bức tường trắng tinh hiện lên vài dòng chữ kỳ lạ:
— Đây là một căn phòng mà chỉ những đôi lứa yêu nhau thật lòng mới có thể rời đi. 
— Nếu các ngươi muốn thoát ra, 
— Có thể thử mở cửa. 
Đọc dòng nhắc nhở ấy xong, Hứa Nhiên lập tức đứng dậy: “Em đi mở cửa. Em không muốn ở lại cái nơi chết tiệt này thêm một phút nào nữa.”
Anh chẳng mảy may nghi ngờ rằng mình và Ổ Ngôn Từ sẽ không thể rời khỏi căn phòng này. Bước nhanh đến cánh cửa, Hứa Nhiên đưa tay nắm lấy chốt cửa và kéo—nhưng kỳ lạ thay, cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.
Anh thử lại. Một lần. Hai lần. Ba lần. Nhưng dù dùng hết sức, cửa vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-muc-tieu-cong-luoc-cua-nhan-vat-benh-kieu-xuat-hien/4668483/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.